Nghệ thuật đàm phán-Donald J Trump phần 10 – Hết
Nội dung bài viết
13 – TRỞ VỀ CHỐN CŨ
Câu chuyện bên bờ Tây sông Hudson
Khu đất rộng hơn ba mươi hec-ta dọc bờ Tây sông Hudson (West Side), giữa đường số 59 và đường số 72, có lẽ có nhiều cơ duyên gắn bó với tôi. Tôi đã cảm thấy rất day dứt khi phải quyết định bán nó vào mùa Hè năm 1979. Đó là quyết định khó khăn nhất trong việc kinh doanh mà tôi đã từng thực hiện. Nhưng đến tháng 1-1985, tôi lại có cơ hội thâu tóm lại
khu đất này một cách nhanh chóng.
Tôi mua lại được khu đất này với giá hời vì nó đang bị ngân hàng tịch biên để khấu trừ nợ, và chưa được rao bán rộng rãi. Người ta nói rằng tôi đã trả 95 triệu đô-la, nó cũng gần đúng với con số thực tế. Nếu tính về giá trị đồng tiền thì tôi mua khu đất này năm 1985 rẻ hơn so với năm 1979. Giá trị bất động sản ở Manhattan đã tăng khoảng năm lần giữa hai khoảng thời gian đó. Ngay sau khi tôi mua khu đất này, một nhóm các nhà phát triển địa ốc đã bỏ ra gần năm trăm triệu đô-la để mua Columbus Circle Coliseum, một khu đất có diện tích nhỏ hơn khu đất của tôi rất nhiều và chỉ cách đó bốn dãy phố.
MỤC LỤC
1.PHƯƠNG CÁCH KINH DOANH – Một tuần làm việc
2. NHỮNG QUÂN BÀI CỦA TRUMP – Những thành phần của một thương vụ
3.THỜI KỲ TRƯỞNG THÀNH – Sự hình thành một cá tính
4. THƯƠNG VỤ Ở CINCINNATI – Cái giá của sự thận trọng
5. CHUYỂN ĐẾN MANHATTAN–Bước vào cuộc chơi
6. KHÁCH SẠN GRAND – Hồi sinh đường số 42
7. TRUMP TOWER – Vị trí của cửa hàng Tiffany
8. KINH DOANH SÒNG BÀI – Tòa nhà trên phố Boardwalk
9. TRUMP’S CASTLE – Cuộc chiến với Hilton
10. CÓ CÔNG MÀI SẮT, CÓ NGÀY NÊN KIM – Cuộc tranh đấu ở Central Park South
11. MỤC TIÊU LÂU DÀI – Cạnh tranh trong thể thao
12. VŨ HỘI TRƯỢT BĂNG – Xây dựng lại Wollman Rink
13. TRỞ VỀ CHỐN CŨ – Câu chuyện bên bờ Tây sông Hudson
14. CÔNG VIỆC TRONG MỘT TUẦN LỄ – Sự kết thúc các thương vụ
Việc mua khu đất này từ công ty Penn Central Railroad năm 1974 là thương vụ đầu tiên của tôi ở Manhattan. Khi đó, thành phố đang trên bờ vực phá sản, và West Side được xem là một khu khó sinh sống. Nhưng tôi tin rằng mình đã không sai lầm khi mua nó với giá hời.
Tuy nhiên, trong năm năm sau đó, có nhiều yếu tố bất lợi cho tôi trong dự án West Side. Chính phủ đã cắt trợ cấp về nhà ở đối với những người có lợi tức trung bình, người dân ở đó chống đối việc phát triển một cách mạnh mẽ, và ngân hàng vẫn còn lưỡng lự trong việc hỗ trợ tài chính cho những kế hoạch phát triển với quy mô lớn của tôi. Nhưng có lẽ quan trọng nhất là thời điểm đó tôi đang thực hiện những dự án lớn khác – khách sạn Commodore/Hyatt, cao ốc Trump Tower, và một khách sạn-sòng bài ở thành phố Atlantic – mà nguồn lực của tôi thì vẫn còn rất giới hạn.
Thế nên tôi đành chấm dứt thương vụ đó với công ty Penn Central vào năm 1979. Họ đã bán khu đất này cho Abe Hirschfeld, một người bạn của tôi. Hirschfeld sau đó hợp tác với Francisco Macri [61], một nhà công nghiệp người Argentina gốc Ý. Macri trở nên giàu có nhờ xây nhiều cây cầu cho chính
61 Francisco Macri sinh ngày 15.4.1930 ở Rome, Ý. Ông di cư sang Argentina ngày 6.1.1949, và sau đó trở thành một nhà tư bản nổi tiếng với nhiều hoạt động phát triển trong nhiều ngành công nghiệp ở quốc gia này. (ND)
phủ Argentina trong thập niên 1960. Ông ta chịu trách nhiệm phát triển toàn bộ khu đất ở West Side. Tuy nhiên, việc giám sát trực tiếp dự án phát triển ở West Side lại được Macri giao cho Carlos Varsavsky [62], người lúc đó đang cùng điều hành công ty BA Capital với ông ta.
Nhóm của Macri bao gồm nhiều người rất thông minh, có năng lực trí tuệ. Tuy nhiên, họ thiếu kinh nghiệm thực tiễn trong việc phát triển địa ốc, nhất là ở thành phố New York – nơi có nhiều quy định phức tạp.
===== Nghệ thuật đàm phán-Donald J Trump phần 10 – Hết =====
Điều quan trọng đầu tiên để phát triển bất kỳ dự án lớn nào ở khu Manhattan là dự án đó phải có ý nghĩa về kinh tế với sự chấp thuận của chính quyền. Việc quy hoạch lại một khu vực là một tiến trình phức tạp và tốn nhiều thời gian. Nó liên quan đến nhiều cơ quan của chính phủ cấp thành phố cũng như cấp tiểu bang, các cộng đồng và nhiều chính trị gia địa phương.
Sau nhiều nỗ lực vận động và phải chịu nhiều sự nhượng bộ với thành phố, cuối cùng dự án Lincoln West của Macri ở West Side cũng được chấp thuận. Nhưng chính vì những nhượng bộ như thế mà ông ta phải chuốc lấy thất bại dù dã nỗ lực hết sức để hiện thực hóa dự án này.
Dù sao đi nữa, đó cũng là một kết cuộc đáng buồn cho Macri vì ông ta là một con người tuyệt vời, rất nhiệt tình trong một
62 Carlos Varsavsky (1933-1983) là tiến sĩ về vật lý học thiên thể (astrophysics). Ông là người Argentina nhưng đã cùng gia đình di cư sang Mỹ năm 1977 để tránh “Cuộc chiến bẩn thỉu” (Dirty War – kéo dài từ năm 1976 đến năm 1983) của chế độ độc tài quân sự Jorge Rafael Videla. (ND)
công việc mà ông ta cho là đúng đắn và hữu ích. Nhưng ngay từ đầu, ông ta đã phạm một sai lầm nghiêm trọng: ông ta cho rằng với một dự án lớn như thế, ông ta có thể chấp nhận hầu như mọi chi phí mà vẫn có lời. Thực tế thì bạn sẽ bị “ăn tươi nuốt sống” trước khi có được lợi nhuận trừ phi dự án được phát triển bằng những nguồn lực tài chính của chính bạn.
Một trong những vấn đề của Macri là ông ta cố gắng áp dụng những nguyên tắc trong việc xây dựng cầu vào việc phát triển địa ốc. Khi bạn hợp đồng với chính phủ để xây một cây cầu, tất cả những gì bạn cần phải làm để kiếm được lợi nhuận là đừng để dự án vượt ngân sách. Vấn đề hoàn toàn khác trong phát triển địa ốc. Bạn có thể ước tính chi phí xây dựng, nhưng bạn không thể đưa ra một con số doanh thu cụ thể vì bạn luôn phải phụ thuộc vào thị trường. Những biến số chi phối lợi nhuận của bạn gồm giá bán hoặc cho thuê một căn hộ hay văn phòng, thời gian thu hồi vốn, và chi phí thực hiện của bạn trong thời gian đó. Càng đầu tư ít tiền thì bạn càng hạn chế được những rủi ro sau này.
===== Nghệ thuật đàm phán-Donald J Trump phần 10 – Hết =====
Macri đã mất gần ba năm chỉ để thực hiện những yêu sách của thành phố với hy vọng là dự án Lincoln West của ông sẽ được chấp thuận. Đầu tiên, Macri đồng ý cung cấp ba mươi triệu đô-la để chỉnh trang ga xe điện ngầm trên đường số 72, gần khu vực của dự án – cho dù việc cải tạo này chỉ là mở rộng sân ga thêm khoảng 1,5m. Với ba mươi triệu đô-la, bạn có thể xây dựng lại toàn bộ một nhà ga.
Kế đó, Macri cam kết chi năm triệu đô-la cho tuyến đường sắt chuyên chở hàng hóa ở South Bronx để thay thế tuyến đường ở West Side. Ông ta cũng hứa sẽ đóng góp ba mươi triệu đô-la để xây dựng một bãi đậu xe công cộng trong khu vực dự án. Sau đó, ông ta lại đồng ý xây dựng một con đường nối với hệ thống hiện hữu của thành phố – một công trình chắc chắn sẽ “ngốn” hàng chục triệu đô-la nữa. Khi công ty cấp điện Con Edison yêu cầu Macri đóng góp chi phí trong việc xây dựng lại một ống khói trong nhà máy của công ty này ở khu West Side, Macri thậm chí cũng chấp nhận. Điều này thật phi lý.
Tệ hại hơn nữa là ông ta đã đồng ý với sự phân vùng sử dụng đất của thành phố. Theo đó, chỉ có chưa đến 4.300 căn hộ trên khuôn viên đất rộng hơn ba mươi hec-ta này – một mật độ xây dựng khá thấp so với một số khu chung cư liên hợp cao sáu tầng ở vùng ngoại ô. Bốn phần năm trong số này lại nằm về phía Nam, một nơi hoàn toàn chưa phát triển cụm dân cư nào cả.
Sai lầm nghiêm trọng cuối cùng của Macri là ông ta chưa bao giờ thực hiện một chiến dịch quảng bá nhằm tạo sức hấp dẫn cho dự án của mình. Báo chí hầu như không hề đề cập đến cái tên Lincoln West trong suốt bốn năm ông ta thủ đắc khu đất đầy tiềm năng này.
===== Nghệ thuật đàm phán-Donald J Trump phần 10 – Hết =====
Ở New York, người ta thường mất khoảng hai năm mới bán hết 150 căn hộ cao cấp với một chiến dịch quảng cáo rầm rộ và có hiệu quả. Để bán được hàng ngàn căn hộ trong một khu vực mới phát triển, bạn phải có những sản phẩm độc đáo, có thể nói là độc nhất vô nhị, kèm theo một kế hoạch tiếp cận khách hàng một cách năng động và sáng tạo. Macri đã không làm được hai điều này. Dự án Lincoln West chỉ có hơn hai mươi tòa nhà thấp với lối kiến trúc nhạt nhẽo giống như hàng loạt dự án nhà ở của chính phủ ở Manhattan trong những năm 1960. Vì thế, chẳng có gì ngạc nhiên khi không có một ngân hàng nào muốn cho Macri vay tiền cả cho dù họ đã và đang rót tiền vào những dự án phát triển khác ở thành phố New York.
Vào cuối năm 1983, Macri lại gặp phải những khó khăn về tài chính. Cuộc chiến ở quần đảo Falklands [63] đã ảnh hưởng xấu đến việc kinh doanh của ông ta ở Argentina. Đồng thời, tính đến thời điểm đó, Macri đã đổ vào dự án Lincoln West hơn một trăm triệu đô-la. Và ông ta bắt đầu mất khả năng trả nợ cho ngân hàng Chase Manhattan.
Mùa Xuân năm 1984, Abe Hirschfeld điện thoại cho tôi biết Macri đang muốn bán khu đất ở West Side. Dù đang gặp nhiều khó khăn nhưng Macri vẫn còn rất lưỡng lự. Do vậy, vào giữa năm 1984, ông ta đề nghị hai bên ký một thư thỏa thuận sẽ thực hiện thương vụ này.
Một trong những điều đầu tiên mà bất cứ người nào cũng phải biết trước khi tham gia vào lĩnh vực địa ốc, nhất là ở thị trường New York, là không bao giờ ký một thư thỏa thuận như
63 Falklands là một quần đảo lớn ở Nam Thái Bình Dương, cách Argentina 483km về phía Đông. Quần đảo này được người Âu châu phát hiện vào thế kỷ 15. Anh, Pháp, Tây Ban Nha và Argentina (độc lập năm 1817) đều tranh chấp chủ quyền trên quần đảo này. Từ năm 1833 nó trở thành thuộc địa của Anh. Ngày 2.4.1982, Argentina đánh chiếm quần đảo này. Sau hai tháng giao tranh ác liệt trên biển và trên không, quân đội Anh nắm lại quyền kiểm soát Falklands ngày 14.6. (ND)
===== Nghệ thuật đàm phán-Donald J Trump phần 10 – Hết =====
thế cả. Bạn có thể phải mất nhiều năm trời tranh chấp trước tòa án chỉ để xóa bỏ một điều khoản đơn giản và không trói buộc trong đó. Nhưng Macri lại không biết điều này. Và Jerry Schrager, luật sư của tôi, đã lập một thư thỏa thuận với rất nhiều điều khoản trói buộc.
Macri vẫn nuôi ước mơ thực hiện dự án Lincoln West nên nhiều tháng sau đó đã yêu cầu tôi hủy bỏ lá thư này. Macri giải thích rằng ông ta biết mình đang gặp rất nhiều khó khăn với dự án này nhưng muốn thực hiện một nỗ lực cuối cùng. Cảm thông với sự nhiệt tình và chân thật của Macri, tôi xé đôi lá thư ngay trước mặt ông ta và nói: “Nếu ông quyết định bán khu đất này một lần nữa, tôi hy vọng ông sẽ nghĩ đến tôi trước tiên. Xin chúc ông may mắn.”
Tôi tin rằng hành động đó khiến Macri đồng ý bán lại cho tôi khu đất này với giá gần một trăm triệu đô-la, dù lúc đó có rất nhiều nhà đầu tư trả giá cao hơn.
Các thủ tục mua bán hoàn tất vào tháng 1-1985. Khi đó, tôi đã có trong đầu những kế hoạch cơ bản cho việc phát triển khu đất này. Tôi sẽ xây một dãy nhà chọc trời để tầm nhìn của mỗi căn hộ không bị hạn chế, một mặt nhìn xuống dòng Hudson thơ mộng và mặt kia hướng về cảnh quan hùng vĩ của thành phố. Tôi tin rằng những tòa nhà cao sẽ làm cho dự án uy nghi và hấp dẫn hơn.
Tôi cũng sẽ hình thành một khu mua sắm khổng lồ ở tầng trệt, dọc bờ sông trước các tòa nhà. Những siêu thị lớn, những cửa hàng giày dép, những hiệu thuốc, và những tiệm bán đồ gia dụng là những dịch vụ mua sắm cơ bản mà tôi tin rằng khu này cần phải có. Lợi thế về chi phí mặt bằng thấp sẽ giúp tôi đưa ra được một giá thuê hợp lý đối với những người buôn bán lẻ.
===== Nghệ thuật đàm phán-Donald J Trump phần 10 – Hết =====
Không giống như Macri, tôi đã chuẩn bị để chịu đựng một thời gian dài mà không nhượng bộ – ngay cả đến lúc thành phố có một chính quyền khác – để đạt được sự chấp thuận cho một dự án mà tôi tin có thể mang lại nhiều lợi ích về kinh tế cho thành phố.
Thách thức chủ yếu đầu tiên của tôi là tạo sự hấp dẫn đối với chính quyền thành phố để họ chấp thuận việc phân vùng sử dụng đất của tôi. Chìa khóa để giải quyết thách thức này là tìm một giải pháp mang lại lợi ích cho cả đôi bên.
Và may mắn đã đến với tôi khi lúc đó hãng truyền hình NBC đang muốn dời tổng hành dinh của họ tại trung tâm Rockefeller sang một vị trí khác để mở rộng hoạt động. Có nhiều khả năng họ sẽ chuyển sang tiểu bang New Jersey, nơi có giá thuê đất và thuế suất thấp hơn New York.
Đối với thành phố, việc mất một công ty tầm cỡ như NBC là một thiệt hại lớn lao về kinh tế. Cơ quan phát triển kinh tế của thành phố New York ước tính thành phố sẽ mất khoảng bốn ngàn công ăn việc làm và khoảng năm trăm triệu đô-la một năm tiền thuế nếu họ để NBC ra đi.
Thêm vào đó, tâm lý của người dân thành phố cũng bị thương tổn rất nhiều nếu bị mất một công ty đã góp phần to lớn trong việc biến New York thành một trung tâm truyềnn thông của thế giới. Đó là niềm tự hào của cả thành phố, cũng giống như tòa nhà chọc trời Empire State [64] và tượng Nữ thần Tự do.
===== Nghệ thuật đàm phán-Donald J Trump phần 10 – Hết =====
Ở trung tâm Rockefeller, NBC chỉ có khoảng 11 hec-ta. Trong khi đó, với khu đất ở West Side, tôi có thể cung cấp cho họ 18 hec-ta hoặc hơn nữa – một không gian đủ để xây dựng những phòng thu hình lớn như những phim trường ở Hollywood, một điều mà không một nhà phát triển địa ốc nào khác ở New York có thể đáp ứng cho họ.
Đồng thời, tôi cũng có thể đưa ra cho họ một giá thuê cạnh tranh với giá thuê ở New Jersey. Để có được điều này, tôi cần được thành phố miễn thuế – một việc tôi nghĩ thành phố sẽ chấp thuận vì giữ NBC ở lại New York cũng là mối quan tâm về kinh tế của họ.
Càng nghĩ tôi càng thích ý tưởng này. Cho dù NBC không chuyển đến đây, khu đất của tôi vẫn là một nơi thích hợp để xây dựng những phim trường. Đó là một ngành kinh doanh tốt và thu hút được nhiều sự chú ý của công chúng. Thế là tôi
64 Tòa nhà Empire State có 102 tầng, cao 381m (nếu tính cả cột ăng-ten thì độ cao lên đến 449m), với diện tích sử dụng là 257.000m2 và diện tích xung quanh tòa nhà là 8.000m2. Nó được hoàn tất vào năm 1931 sau ba năm xây dựng, và được xem là tòa nhà cao nhất thế giới trong suốt bốn mươi năm sau đó. Nhưng đến năm 1973, sau gần tám năm xây dựng, hai tòa tháp đôi của Trung tâm Thương mại Thế giới (World Trade Center) cũng ở New York, đã chiếm lấy danh hiệu này. Nó có 110 tầng, cao 417m (nếu tính cả cột ăng-ten thì độ cao lên đến 526,3m), với diện tích sử dụng là 800.000m2. Nó được hoàn tất vào năm 1931 sau ba năm xây dựng. Đáng tiếc là hai tòa tháp này bị phá hủy hoàn toàn bởi các cuộc tấn công của khủng bố ngày 11.9.2001. (ND)
quyết định thiết kế dự án của mình theo ý tưởng này, và đặt tên cho nó là “Television City” (Thành phố truyền hình).
Thách thức thứ hai của tôi là làm sao cho công chúng quan tâm đến dự án này. Họ càng biết sớm và càng thích thú, tôi càng dễ thu hút khách đến mua những căn hộ ở đó. Nhiều nhà phát triển địa ốc xây dựng dự án của họ trước rồi mới quảng cáo sau đó. Lần này, tôi làm ngược lại với họ.
Xây dựng một tòa nhà cao nhất thế giới là một ước mơ tôi ấp ủ từ lâu. Tôi rất thích những tòa nhà chọc trời. Tôi nhớ khi còn nhỏ, có lần tôi đã nài nỉ bố tôi đưa đi xem tòa nhà Empire State cao nhất thế giới lúc bấy giờ. Nhưng nay, tòa nhà Sears Tower65 ở thành phố Chicago, bang Illinois, đã lấy đi danh hiệu này. Tôi sẽ lấy lại danh hiệu đó cho New York.
===== Nghệ thuật đàm phán-Donald J Trump phần 10 – Hết =====
Trên một khía cạnh nào đó, tôi thấy việc xây dựng những tòa nhà chọc trời hầu như chẳng thu được lợi nhuận gì cả, thậm chí có thể bị lỗ. Khi bạn xây dựng bất kỳ cấu trúc nào cao hơn năm mươi tầng, chi phí xây dựng sẽ gia tăng đáng kể. Nếu chỉ nhắm vào lợi nhuận, bạn nên xây ba tòa nhà, mỗi tòa [65]
65 Tòa nhà Sears Tower có 108 tầng, cao 442m, được xây dựng từ năm 1970 đến năm 1973. Tháng 2-1982, hai cột ăng-ten được xây dựng thêm, nâng chiều cao tòa nhà lên 520m; ăng-ten phía Tây sau đó được nâng cao thêm bảy mét vào ngày 5.6.2000 để tiếp sóng kênh truyền hình NBC 5 Chicago (WMAQ-TV). Diện tích sử dụng của tòa nhà này là 353.961m2. Tuy nhiên, danh hiệu tòa nhà cao nhất thế giới hiện nay có lẽ sẽ thuộc về Burj Dubai ở thủ đô Dubai, Các Tiểu Vương quốc Ả Rập Thống nhất. Tòa nhà này được khởi công xây dựng ngày 21.9.2004. Khi hoàn thành (dự kiến vào ngày 30.12.2008), nó sẽ có 164 tầng với độ cao 643,3m (nếu tính cả cột ăng-ten thì độ cao lên đến 818m), diện tích sử dụng là 334.000m2. (ND)
nhà cao năm mươi tầng, thay vì xây một tòa nhà cao 150 tầng. Tuy nhiên, một tòa nhà chọc trời cũng là một điểm thu hút du khách với những sự quyến rũ của riêng nó.
Thách thức thứ ba là tôi phải tìm kiếm một kiến trúc sư có cùng một niềm say mê như tôi. Có hai người nổi trội nhất. Người thứ nhất là Richard Meier, một mẫu mực về kiến trúc New York. Các nhà phê bình rất ngưỡng mộ Meier, và ông ta có rất nhiều người ủng hộ. Tuy nhiên, tôi nhanh chóng khám phá ra rằng Meier không đáp ứng được những yêu cầu của tôi về quyết tâm và sự nhiệt tình. Ông ta thích mất thời gian vào sự trầm tư suy nghĩ, phân tích và tạo ra các lý thuyết nhiều hơn là hành động cụ thể.
Người thứ hai là Helmut Jahn. Tôi thích ông ta với những lý do rất khác với Meier. Ông ta rất phù hợp với những ý tưởng táo bạo của tôi. Jahn đã từng thiết kế trung tâm Xerox, và tòa nhà công nghệ cao State of Illinois ở thành phố Chicago. Khi tôi nói chuyện với Jahn, ông ta cũng đang xây dựng bốn tòa nhà khác ở Manhattan.
===== Nghệ thuật đàm phán-Donald J Trump phần 10 – Hết =====
Không đầy ba tuần lễ sau đó, Jahn mang đến văn phòng tôi mô hình của dự án Television City. Nó có đầy đủ các yếu tố cơ bản mà tôi đã yêu cầu, cộng thêm những sáng tạo của Jahn. Mùa Hè năm 1985, tôi thuê ông ta làm kiến trúc sư trưởng của dự án.
Trong mùa Thu năm đó, chúng tôi nghiên cứu hàng chục bản vẽ. Cả hai đều cảm nhận rằng khu đất này lớn và đặc biệt đến nỗi chúng tôi không cần phải tạo ra những kiến trúc để hài hòa với các khu vực lân cận. Thay vào đó, chúng tôi nhận thấy đây là một cơ hội để xây dựng một thành phố độc lập, với dáng vẻ và tính cách hoàn toàn khác lạ.
Ngày 18-11-1985, chúng tôi họp báo công bố dự án Television City. Chúng tôi dự định hình thành một khu phức hợp bao gồm khu thương mại, dân cư, và buôn bán lẻ trên tổng diện tích xây dựng hơn 1,7 triệu mét vuông. Dự án sẽ có khoảng tám ngàn căn hộ, bãi đậu xe cho 8.500 chiếc, khu vực dành cho phim trường và đài truyền hình rộng hơn 325.000m2, khu vực bán lẻ rộng gần 160.000m2. Công viên và các khoảng không gian mở sẽ chiếm hơn 160.000m2, bao gồm cả một khu đi dạo dọc bờ sông. Ở trung tâm của khu đất, chúng tôi sẽ xây dựng một tòa nhà cao nhất thế giới – 509m, cao hơn tòa nhà Sears Tower ở thành phố Chicago 67m.
Với tôi, nét đẹp của dự án này là sự đơn giản nhưng hùng vĩ của nó. Bên cạnh tòa nhà cao nhất thế giới là bảy tòa nhà khác, ba tòa nhà ở đầu phía Bắc và bốn tòa nhà ở đầu phía Nam. Phía trước các tòa nhà sẽ là những khoảng sân có ba tầng để đậu xe, mua sắm và trên cùng là đường đi cho khách bộ hành. Nó sẽ cao hơn đường cao tốc West Side Highway ở gần đó một chút; điều này cho phép mọi người nhìn thấy dòng Hudson rõ ràng từ mọi nơi trong khu vực. Nhìn chung, Television City của chúng tôi lớn hơn gấp rưỡi so với Lincoln West của Macri, nhưng mật độ xây dựng tổng thể vẫn thấp hơn so với các dự án phát triển khác ở khu trung tâm thành phố.
===== Nghệ thuật đàm phán-Donald J Trump phần 10 – Hết =====
Tôi nhận thấy hầu hết các phóng viên đếu ít quan tâm đến việc khai thác các chi tiết của dự án. Thay vào đó, họ tìm kiếm những yếu tố giật gân, thu hút nhiều sự chú ý của công chúng.
Điều đó cũng tạo thuận lợi cho tôi. Tôi đã chuẩn bị kỹ càng để trả lời những câu hỏi về mật độ xây dựng, giao thông và thiết kế của các loại nhà của dự án này. Nhưng tất cả các phóng viên đều tập trung vào tòa nhà cao nhất thế giới của chúng tôi. Báo chí và tin tức trên ti vi đều nói đến nó như là một biểu tượng của Television City.
Dư luận xã hội về tòa nhà cao nhất thế giới này cũng không hẳn hoàn toàn ủng hộ chúng tôi. Nhưng tôi cũng mong đợi như thế vì những tranh cãi sẽ giúp đưa hình ảnh dự án của chúng tôi xuất hiện nhiều hơn trên các mặt báo. Nhiều nhà phê bình cho rằng việc xây dựng một tòa nhà chọc trời như thế là không cần thiết, người ta không thích sống ở một độ cao như thế, và tôi sẽ không có đủ khả năng để thực hiện điều này.
Nhưng tôi ngạc nhiên khi thấy sự phản đối đó kéo dài không lâu và nhường bước cho những khía cạnh khác của dự án mà tôi hy vọng là sẽ ít bị tranh cãi. Paul Goldberger, nhà phê bình kiến trúc của tạp chí Times, đã có một bài báo dài chỉ trích rằng dự án của chúng tôi không hòa hợp với cảnh quan của các khu vực lân cận.
Điều mà Goldberger chỉ trích lại chính là ý đồ mà tôi thích nhất đối với dự án này. Mười năm trước đó, khi tôi xây dựng lại khách sạn Commodore/Hyatt, tình hình cũng giống như thế này. Những vùng lân cận nhà ga trung tâm Grand Central lúc bấy giờ đã đang chết dần chết mòn với lối kiến trúc nhàm chán và cũ kỹ. Tôi thấy chỉ có một cơ hội để thành công là xây dựng một khách sạn mới, đẹp, hiện đại và hùng vĩ khiến nó tách biệt và nổi bật so với cảnh quan xung quanh. Khách sạn này đã gặt hái một thành công vang dội, và ngay cả những người đã từng lên tiếng phê bình nó cũng phải thay đổi ý kiến của họ sau đó. Với Television City, tôi cảm thấy mình đang sống lại cùng những trải nghiệm đã có với Commodore/Hyatt.
===== Nghệ thuật đàm phán-Donald J Trump phần 10 – Hết =====
Tôi biết chắc rằng nếu đồng ý giảm phân nửa chiều cao của các tòa nhà và thiết kế sao cho chúng trông giống như những tòa nhà hiện hữu ở West Side, tôi sẽ có sự ủng hộ của những nhà phê bình như Goldberger. Nhưng khi đó, dự án của tôi sẽ không còn vẻ hoành tráng hoặc khác lạ nữa, và nó sẽ không bán được.
Cho đến mùa Xuân năm 1986, dự án của chúng tôi vẫn còn nằm yên bất động trên bàn làm việc của Ủy ban Quy hoạch thành phố. Nhiều người giải thích rằng đó là do sự ì ạch trong guồng máy chính quyền thành phố dưới thời thị trưởng Ed Koch.
Trong khi đó, nhiều người do Koch bổ nhiệm bị truy tố về tội hối lộ và nhận hối lộ, khai man trước tòa, hoặc bị buộc từ chức vì có những vi phạm về đạo đức. Những người khác thì vướng vào những vụ bê bối vì năng lực yếu kém của họ. Một số người chọn phương cách an toàn nhất để bảo vệ chiếc ghế của họ là không đưa ra một quyết định nào cả, vì trong trường hợp xấu nhất thì họ cũng chỉ bị xem là thiếu năng lực quản lý, thiếu tầm nhìn, chứ không bị buộc tội vi phạm pháp luật. Vấn đề là khi các viên chức của một guồng máy nhà nước lớn như của thành phố New York không dám đưa ra một quyết định, người dân sẽ đối mặt với tệ nạn quan liêu, mọi việc đều bị đình trệ hay tắc nghẽn.
Tính không trung thực là không thể dung thứ. Sự không hành động và thiếu năng lực cũng có thể bị xem là những hành động không kém phần tệ hại.
Thành phố đang tìm mọi cách để cản trở dự án của tôi nhằm buộc tôi phải thay đổi theo ý của họ. Tôi cho đó là một hình thức tống tiền kinh tế. Vì tôi chống lại những ý tưởng của họ, họ trì hoãn việc chấp thuận dự án của tôi, và như vậy chi phí thực hiện của tôi sẽ gia tăng.
===== Nghệ thuật đàm phán-Donald J Trump phần 10 – Hết =====
Cụ thể, Ủy ban Quy hoạch thành phố muốn tôi làm thêm nhiều lối đi đến bờ sông, xây dựng thêm một số đường theo hướng Đông-Tây để kết nối dự án với hệ thống giao thông hiện hữu của thành phố, và chuyển tòa nhà cao nhất thế giới về phía Nam, tránh xa các khu dân cư hiện tại. Tôi không đồng ý với những đề nghị của họ, nhưng tôi cũng biết rằng việc phân chia khu vực sử dụng đất luôn gắn liền với các cuộc thương lượng. Tôi sẵn sàng thay đổi các chi tiết thiết kế nếu điều đó là cần thiết để đẩy nhanh tiến độ thực hiện dự án và hệ quả của chúng không ảnh hưởng đến tiềm năng kinh tế của dự án.
Tháng 3-1986, tôi đồng ý dời tòa nhà cao nhất thế giới về phía Nam, đến đường số 63. Các thành viên trong Ủy ban Quy hoạch ngay lập tức tỏ ra hợp tác hơn. Cùng lúc đó, tờ New York Times công bố một nghiên cứu về tác động đến môi trường của dự án. Tôi cảm thấy một số trong những kết luận của cuộc nghiên cứu sẽ là những yếu tố quan trọng hậu thuẫn cho lập luận của tôi.
Cuộc nghiên cứu cũng đưa ra nhiều lợi ích đến từ dự án này. Ví dụ, những người thực hiện cuộc nghiên cứu dự đoán khu vực West Side sẽ mang lại cho thành phố ít nhất năm trăm triệu đô-la một năm từ tiền thuế của những cư dân mới, cũng như hàng chục ngàn công ăn việc làm trong quá trình thi công dự án và các hoạt động trong khu vực sau khi dự án hoàn tất. Cuộc ngiên cứu cũng cho thấy rằng những đề nghị của tôi về việc cải thiện hệ thống xe điện ngầm tại khu vực và gia tăng các dịch vụ di chuyển rẻ tiền sẽ giúp làm giảm tình trạng kẹt xe tại khu vực này.
Tôi cũng tin rằng mình cần phải có một thay đổi về kiến trúc để tạo nên một tinh thần hợp tác giữa các bên liên hệ. Tôi rất thích Helmut Jahn và những ý tưởng của ông ta, nhưng những người trong Ủy ban Quy hoạch lại không như vậy. Họ dường như không hoàn toàn thoải mái khi làm việc với Jahn. Cuối cùng, tôi quyết định thuê Alex Cooper thay cho vị trí của Jahn.
===== Nghệ thuật đàm phán-Donald J Trump phần 10 – Hết =====
Nhiều người rất ngạc nhiên trước sự chọn lựa của tôi vì Cooper hoàn toàn tương phản với Jahn. Cooper là một nhà quy hoạch đô thị nổi tiếng. Ông ta từng có năm năm làm việc trong Ủy ban Quy hoạch thành phố, và là một trong những người soạn thảo các quy định về tiến trình quy hoạch. Lúc đó, Cooper, cùng với Stanton Eckstut, vừa hoàn tất bản quy hoạch tổng thể về phát triển vùng cực Nam của Manhattan gọi là Battery Park. Các nhà phê bình rất thích bản quy hoạch tổng thể này, và gọi nó là một ví dụ kinh điển cho ngành kiến trúc đô thị.
Tôi không thích dự án Battery Park vì nhiều căn hộ tại đó được thiết kế đối mặt với các tòa nhà khác nên chúng sẽ không nhìn thấy được sông Hudson. Thêm vào đó, nhiều tòa nhà của dự án này đều có những nét kiến trúc giống nhau. Tuy nhiên, tôi thích những đóng góp của Cooper cho bản thiết kế tổng thể này – việc bố trí những con đường, các công viên và những tiện ích khác. Tôi nghĩ ông ta có thể đem lại cho dự án của tôi những ý tưởng hay giống như vậy.
Tôi phỏng vấn Cooper lần đầu tiên vào tháng 10-1985, ngay trước khi Helmut Jahn và tôi công bố dự án Television City. Lúc đó đã có một vài thông tin cho tôi biết thành phố chưa hài lòng lắm với cách chúng tôi thiết kế những khoảng không gian mở. Tôi đã dự định thuê Cooper về làm việc chung với Jahn về vấn đề này, nhưng sau đó lại thôi vì nhận thấy cả hai đều không hoan hỉ với ý tưởng đó.
Đến tháng 5-1986, tôi gọi Cooper về thay Jahn. Ông ta là người có khả năng thúc đẩy dự án phát triển hơn. Tôi nhanh chóng phát hiện những tài năng ở Cooper mà nhiều người khác không thấy. Ông ta thêm một số đường và lối đi cho khách bộ hành hướng đến bờ sông, và thiết kế các công viên sao cho mọi người từ khắp nơi đều có thể tới đó thư giãn một cách dễ dàng. Chúng tôi cũng đồng ý gia tăng số lượng các tòa nhà nhưng giảm kích thước của chúng một chút so với thiết kế ban đầu. Trước mỗi cao ốc, Cooper thêm vào những dãy nhà phố liên kế để tạo sự đa dạng về quy mô.
===== Nghệ thuật đàm phán-Donald J Trump phần 10 – Hết =====
Những thay đổi của Cooper mang lại một tác động lớn cho dự án. Chúng tôi nhận được những phản hồi tích cực từ Ủy ban Quy hoạch. Khi công bố những thay đổi này vào ngày 23- 10-1986, chúng tôi cũng nhận được sự ủng hộ của các nhà phê bình.
Vào giữa năm 1986, khi tập đoàn General Electric (GE) mua lại công ty RCA (Radio Corporation of America), chủ nhân của đài truyền hình NBC, tôi hy vọng việc kêu gọi NBC chuyển trụ sở đến Television City sẽ được thuận lợi hơn. Tôi có quen biết Jack Welch, Jr., chủ tịch của GE. Ông ta là một nhà tư tưởng lớn và sẽ thấy ngay những lợi ích của việc này. Welch đã đề cử Bob Wright, một trong những giám đốc điều hành hàng đầu của GE, lãnh đạo NBC. Tôi cũng có cùng một cảm nhận về Wright giống như với Welch.
Vào thời điểm đó, NBC đang xem xét ít nhất bốn địa điểm trong thành phố New York và một nơi ở New Jersey để đặt trụ sở mới của họ. Đến tháng 1-1987, bên cạnh khả năng ở lại trung tâm Rockefeller, NBC tuyên bố đang cân nhắc chọn lựa giữa hai địa điểm: Television City và vùng đầm lầy ở thành phố Secaucus, bang New Jersey, thuộc quyền sở hữu của công ty địa ốc Hartz Mountain Industries.
Trước đó, thành phố cũng đã tuyên bố họ sẽ giảm thuế cho NBC để giữ chân hãng truyền hình này. Tuy nhiên, vấn đề là liệu những ưu đãi của họ có đủ để cạnh tranh với những đề nghị hấp dẫn của New Jersey hay không.
Thật không thể tin được rằng các viên chức hữu trách của New York bây giờ lại án binh bất động. Trong khi đó, đã có hai công ty lớn tuyên bố rời khỏi New York: Mobil Oil, một trong những tập đoàn dầu mỏ lớn nhất trên thế giới, chuyển đến Virginia; và J.C. Penney dời đến Dallas, bang Texas. New York đang mất hàng ngàn công ăn việc làm.
===== Nghệ thuật đàm phán-Donald J Trump phần 10 – Hết =====
Cuối tháng 2-1987, tờ Daily News đăng một bài xã luận kêu gọi thành phố nhanh chóng hành động để ngăn chặn những ảnh hưởng nghiêm trọng từ sự ra đi của các công ty lớn. Nó cũng đề cập đến Television City và yêu cầu thành phố đưa ra một quyết định dứt khoát về số phận của dự án này.
Tháng 5-1987, tôi đề nghị với thành phố một chương trình giảm thuế để từ đó tôi có thể đưa ra một thỏa thuận hợp lý với NBC nhằm cạnh tranh với lời mời chào của New Jersey.
Theo đó, tôi sẽ chịu hoàn toàn chi phí xây dựng tổng hành dinh của NBC, khoảng 300-400 triệu đô-la, và hạ giá thuê xuống chỉ còn 15 đô-la một tấc Anh vuông (khoảng 160 đô-la một mét vuông) trong thời hạn ba mươi năm. Mức giá thuê này chưa bằng phân nửa mức giá hòa vốn, nghĩa là tôi phải trợ cấp cho NBC ít nhất ba mươi triệu đô-la một năm bằng chính tiền của mình. Đồng thời, tôi cũng chia cho thành phố 25% lợi nhuận của Television City trong vòng bốn mươi năm. Đổi lại, tôi được giảm thuế trong hai mươi năm trên toàn khu vực của dự án. Như vậy, phải nhiều năm sau đó tôi mới có thể thu được lợi nhuận với điều kiện dự án phát triển trong những điều kiện tốt nhất.
Hầu như mọi người trong công ty của tôi đều phản đối đề nghị này. Họ cho rằng chúng tôi sẽ đối mặt với một rủi ro quá lớn khi trợ cấp ba mươi triệu đô-la một năm cho NBC mà chưa biết rõ lợi tức của mình là bao nhiêu.
Tuy nhiên, bằng trực giác của mình, tôi cho rằng rủi ro đó rất đáng để chấp nhận. Việc giảm thuế cho các căn hộ sẽ giúp chúng tôi bán chúng dễ dàng hơn. Danh tiếng của NBC sẽ quyến rũ người ta đến với Television City. Đối với thành phố, họ không mất gì cả: họ chẳng tốn đồng nào để giữ chân NBC, và khoản giảm thuế cho tôi được thay bằng tỷ lệ chia sẻ lợi nhuận của Television City.
===== Nghệ thuật đàm phán-Donald J Trump phần 10 – Hết =====
Chúng tôi bắt đầu có những cuộc đàm phán nghiêm túc đầu tiên với thành phố. Ed Koch không tham dự nhưng các viên chức dưới quyền ông ta dường như chấp nhận về cơ bản phương án mà chúng tôi đưa ra. Tuy nhiên, ngày 25-5, sau hơn ba tuần thương lượng, Ed Koch bất ngờ bác bỏ đề nghị của chúng tôi. Tôi tin rằng ông ta đưa ra quyết định đó không dựa trên sự kiện, mà chỉ vì ông ta không muốn hợp tác với tôi trong bất kỳ việc gì dù việc đó mang lại sự tốt đẹp cho thành phố.
Ngày hôm sau, tôi viết một lá thư gửi cho Ed Koch, lá thư mà đáng lý ra tôi đã gửi cách nay hơn một năm. “Thưa ông,” tôi mở đầu, “Thái độ của ông trong việc giữ chân NBC ở lại thành phố New York thật là không thể nào ngờ được, và tôi đoán rằng nó sẽ khiến NBC rời bỏ thành phố này, cũng như nhiều công ty lớn khác đã làm.” Tôi lặp lại những lợi ích của việc giữ hãng truyền hình này ở lại, rồi kết thúc lá thư: “Tôi đã chán ngấy khi phải ngồi yên nhìn New Jersey và các tiểu bang khác hút kiệt sức sống của New York.”
Koch đã trả lời theo đúng cái cách mà tôi đã nghĩ. Ông ta từ chối nói về những điểm tôi đã nêu rõ trong thư, và cố gắng đưa vấn đề trở thành cuộc tranh cãi cá nhân giữa những ước muốn: Koch, người bảo hộ vĩ đại, đấu tranh với Trump, nhà phát triển địa ốc tham lam. Trong nhiều tháng, ông ta tìm cách trả đũa việc tôi đã làm ông ta phải ngượng nghịu khi xây dựng sân trượt băng Wollman Rink rất nhanh và có hiệu quả. Khu đất ở West Side chính là một phương tiện hoàn hảo để ông ta thực hiện điều này. Khi tôi đưa ra một đề nghị khác để níu lấy NBC – bán cho thành phố hơn 36.000m2 đất ở West Side với giá rẻ hơn giá tôi đã mua – Koch đã thẳng thừng từ chối.
Trong khi đó, ông ta đề nghị với NBC một chương trình giảm thuế xoàng xĩnh, không được chuẩn bị kỹ càng, và được áp dụng cho bất kỳ địa điểm nào NBC chọn trong thành phố. Ông ta cũng đưa ra một số vị trí mới cho NBC chọn lựa. Tuy nhiên, một phát ngôn viên của NBC trả lời thẳng rằng họ không quan tâm đến việc xem xét những địa điểm mới của ông ta.
===== Nghệ thuật đàm phán-Donald J Trump phần 10 – Hết =====
Những nhà điều hành ở Hartz Mountain Industries nắm lấy cơ hội này để buộc NBC phải có câu trả lời dứt khoát với họ. Ngày 1-6-1987, họ tuyên bố rằng hãng truyền hình này có ba mươi ngày để quyết định có chọn khu đất của họ hay không.
Một vài người quen của tôi cho rằng tôi đã đánh mất những cơ hội để dự án của mình được thành phố chấp thuận khi đưa Ed Koch làm đề tài cho báo chí bàn tán. Có lẽ họ nói đúng. Nhưng tôi tin rằng Ed Koch thiếu năng lực quản lý và là người gây nhiều thiệt hại cho New York đến nỗi phải có người đứng lên phản đối ông ta một cách công khai. Khi tờ Daily News làm một cuộc thăm dò ý kiến độc giả rằng họ ủng hộ Koch hay tôi trong vấn đề của hãng truyền hình NBC, kết quả cho thấy gần mười ngàn độc giả đứng về phía tôi, trong khi Koch chỉ có 1.800 người.
Tôi đã chờ đợi một thời gian dài để thực hiện dự án ở West Side, và tôi có thể chờ đợi lâu hơn nữa để có được sự phân vùng sử dụng đất mà tôi nghĩ là cần thiết. Tôi sẽ xây dựng Television City cho dù có hay không có hãng truyền hình NBC, trong thời kỳ đương nhiệm của chính quyền hiện tại hay một chính quyền khác trong tương lai.
Tôi vẫn giữ nhiều chọn lựa trong việc thực hiện dự án này, vì, như tôi đã nói, đó là cách duy nhất bạn thật sự bảo vệ được bản thân. Nếu thị trường nhà ở vẫn mạnh, tôi chắc chắn những căn hộ nhìn ra bờ sông của tôi ở West Side sẽ có nhiều người mua. Nếu thị trường suy yếu – một điều chỉ có thể xảy ra trong một thời gian ngắn đối với một thành phố lớn như New York – tôi có thể chỉ xây một khu mua sắm liên hợp.
Thời của tôi – và của Television City – sẽ đến. Tôi may mắn là có đủ khả năng để chờ đợi thời khắc đó. Một điều tôi biết là tôi sẽ kinh doanh ở thành phố New York rất lâu sau khi Ed Koch ra khỏi dinh thự Gracie.
===== Nghệ thuật đàm phán-Donald J Trump phần 10 – Hết =====
14 – CÔNG VIỆC TRONG MỘT TUẦN LỄ
Sự kết thúc các thương vụ
Như tôi đã nói ở phần đầu cuốn sách này, tôi kinh doanh chỉ vì tôi thích nó. Nhưng cuối cùng, người ta đánh giá
bạn không dựa trên số lượng công việc bạn đã thực hiện mà căn cứ vào hiệu quả của những gì bạn đã hoàn tất. Dưới đây là những công việc tôi đã phải giải quyết trong suốt một tuần lễ được tôi chọn để trình bày trong cuốn sách này.
Mua cổ phiếu
Tôi đã bán cổ phiếu Holiday Inns của tôi và thu về một khoản lợi nhuận kha khá nhưng cũng không đến 35 triệu đô- la như báo chí đã nói. Nhiều tuần lễ sau đó, tôi bắt đầu mua cổ phiếu của Bally Manufacturing Corporation, một công ty trong ngành giải trí. Trong một thời gian ngắn, tôi đã nắm được 9,9% cổ phần của họ. Bally phản ứng bằng cách áp dụng chiến lược “viên thuốc độc” (poison pill) để dập tắt mọi nỗ lực của bất kỳ ai muốn nắm lấy quyền kiểm soát công ty bằng cách mua thật nhiều cổ phiếu của nó. Bally cũng khởi kiện để ngăn tôi mua thêm cổ phiếu của họ khiến tôi phải kiện lại họ.
Hai ngày sau khi tôi phát đơn kiện, Bally tuyên bố rằng họ đã mua sòng bài Golden Nugget với giá cao nhất chưa từng có ở thành phố Atlantic – gần năm trăm triệu đô-la, bao gồm cả trái phiếu. Một lần nữa, đây là thủ đoạn của họ để cản trở tôi. Ở thành phố Atlantic, không một công ty nào được phép sở hữu hơn ba sòng bài, và nếu tôi đoạt được Bally sau khi họ mua Golden Nugget, tôi sẽ làm chủ đến bốn sòng bài ở đó.
Tuy nhiên, trong thực tế, họ đã giúp tôi ở vào một tình thế đôi bên đều có lợi. Việc mua Nugget với một giá cao như thế đã giúp gia tăng giá trị của tất cả các sòng bài ở thành phố này, kể cả hai sòng bài của tôi.
===== Nghệ thuật đàm phán-Donald J Trump phần 10 – Hết =====
Cuối cùng, Bally đưa ra một phương cách giải quyết tranh chấp mà tôi không thể nào từ chối được. Tôi đồng ý không cản trở việc họ mua Nugget. Đổi lại, họ sẽ mua lại 9,9% cổ phần của họ mà tôi đang nắm giữ với giá cao hơn rất nhiều so với giá tôi đã mua chúng. Thế là tôi thu được hơn hai mươi triệu đô-la tiền lời chỉ trong vài tuần lễ.
Tháng 3-1987, tôi lại mua một công ty kinh doanh sòng bài khác, Resorts International, nhưng vụ mua bán lần này là trên cơ sở thân hữu. Sau khi James Crosby, người sáng lập công ty này, qua đời vào tháng 4-1986, nhiều người đã cố gắng mua lại nó nhưng không thành công. Trong khi đó, tôi lại có mối quan hệ khắng khít với nhiều thành viên nắm quyền kiểm soát Resorts International. Tháng 4-1987, tôi đạt được một thỏa thuận với họ: mua hoặc đấu thầu 93% cổ phiếu có quyền biểu quyết (voting stock) của công ty với giá 135 đô-la một cổ phiếu.
Cũng có nhiều nhà thầu khác bỏ giá cao hơn tôi, nhưng những người kiểm soát công ty này tin tưởng vào năng lực của tôi để hoàn tất việc xây dựng sòng bài Taj Mahal [66], dự án trên phố đi bộ Boardwalk mà James Crosby rất yêu thích. Được thiết kế để trở thành khách sạn-sòng bài hoành tráng nhất thế giới, dự án này đến thời điểm đó vẫn chưa hoàn thành sau nhiều năm xây dựng nhưng đã vượt ngân sách đến nhiều triệu đô-la.
Tôi hy vọng khách sạn-sòng bài này sẽ mở cửa vào tháng 10-1988. Để hoạt động của nó có hiệu quả hơn, tôi có thể đóng cửa sòng bài sát bên nó và dùng cơ sở đó cho các dịch vụ của khách sạn-sòng bài Taj Mahal. Dĩ nhiên, tôi cũng có thể bán nó cho một công ty khác nếu thấy được giá.
66 Khách sạn-sòng bài Trump Taj Mahal mở cửa hoạt động năm 1990. Khu vực chơi bài rộng gần 15.000m2. Khu khách sạn có 1.250 phòng, trong đó có 237 phòng cao cấp. Tháng 7.2006, cơ sở này đã khởi công cải tạo và xây dựng thêm một tòa nhà khách sạn nữa cao bốn mươi tầng với 786 phòng; tổng giá trị ước tính lên đến 250 triệu đô-la. Dự kiến công trình sẽ hoàn thành vào mùa Hè năm 2008. (ND)
===== Nghệ thuật đàm phán-Donald J Trump phần 10 – Hết =====
Quỹ Annabel Hill
Chúng tôi đã quyên góp được hơn một trăm ngàn đô-la cho quỹ Annabel Hill – một quỹ được lập ra để giúp bà quả phụ Annabel Hill ở Georgia cứu nông trại của gia đình bà không bị ngân hàng tịch biên. Chúng tôi đã đưa bà và con gái đến New York để ăn mừng sự kiện này tại tòa nhà Trump Tower.
Liên đoàn Bóng bầu dục Mỹ
Các ông bầu của Liên đoàn Bóng bầu dục Mỹ (USFL) đã nhất trí kháng cáo phán quyết của tòa án trong vụ kiện chống độc quyền của chúng tôi với Liên đoàn Bóng bầu dục quốc gia (NFL). Theo đó, chúng tôi thắng kiện nhưng chỉ được bồi thường một đô-la tượng trưng cho những thiệt hại. Tôi nghĩ lý lẽ của chúng tôi trong lần kháng cáo này cũng mạnh và vững chắc như trước đây.
Sân trượt băng Wollman Rink
Sân trượt băng này được hoàn tất trước thời hạn một tháng và tiết kiệm 750.000 đô-la so với ngân sách dự trù. Thành phố dự đoán Wollman Rink sẽ bị lỗ, nhưng trong thực tế, chúng tôi đã gặt hái được năm trăm ngàn đô-la lợi nhuận, phục vụ hơn năm trăm ngàn người đến đây trượt băng trong mùa hoạt động đầu tiên của sân này. Tất cả khoản tiền lời đó được dùng vào các mục đích từ thiện.
Palm Beach Towers
Lee Iacocca và tôi đã cùng nhau bỏ ra gần bốn mươi triệu đô- la để mua hai chung cư ở thành phố Palm Beach, bang Florida. Khi đó, chỉ có một vài căn hộ ở đây là có người mua. Dù thị trường ở miền Nam Florida lúc đó đang thừa mứa các chung cư, chúng tôi vẫn bán và cho thuê được gần năm mươi căn hộ. Iacocca đã sa thải luật sư đại diện cho ông ta, Sir Charles Goldstein, trước khi thương vụ này kết thúc. Năm tới, chúng tôi dự định mở một nhà hàng lớn ở tầng trệt của một trong hai chung cư này. Câu lạc bộ 21 ở New York và Harry Cipriani, chủ nhân của quán rượu Harry’s nổi tiếng ở Venice, Ý, là hai trong số những người tham gia đấu thầu nhà hàng này.
===== Nghệ thuật đàm phán-Donald J Trump phần 10 – Hết =====
Sòng bài ở Australia
Dù chúng tôi đã đi vào vòng đấu thầu cuối cùng để điều hành một trong những khách sạn-sòng bài lớn nhất thế giới ở Australia, tôi chỉ nghĩ nhiều về thương vụ này vào những phút chót trước khi cuộc đấu thầu kết thúc. Việc điều hành một cơ sở kinh doanh cách New York cả một ngày đi máy bay chẳng có gì hấp dẫn cả, đặc biệt là khi tôi có rất nhiều việc phải làm ở New York. Ngay trước khi các viên chức ở New South Wales chuẩn bị ra quyết định chọn ai là người trúng thầu, tôi đã thông báo cho họ biết tôi sẽ rút lui khỏi thương vụ này.
Khách sạn Beverly Hills [67]
Sau khi điều tra về bất động sản này, tôi quyết định bỏ giá thầu ở mức thấp. Kết quả là nó được bán cho người có giá đấu thầu cao nhất – Marvin Davis, chủ tịch công ty khai thác dầu Davis Petroleum – cao hơn giá của tôi khá nhiều. Dĩ nhiên, nếu Davis muốn bán lại nó, tôi nghĩ ông ta sẽ có lời.
Davis sau đó cũng tham gia đấu thầu mua công ty Resorts International. Ông ta không những bỏ giá thầu cao hơn mà còn cố thuyết phục để gia đình Crosby hủy bỏ giao ước của họ với tôi. Tuy nhiên, gia đình Crosby đã từ chối, tòa án cũng
67 Khách sạn Beverly Hills ở California, có 260 phòng, thuộc quyền sở hữu của Ivan Frederick Boesky. Năm 1986, Boesky đã rao bán khách sạn này nhiều tháng trước khi ông ta bị phạt 3,5 năm tù giam và một trăm triệu đô-la vì tội giao dịch nội gián. Tháng 12.1986, Marvin H. Davis (31.8.1925– 25.9.2004) mua nó với giá 135 triệu đô-la. Tháng 10.1987, Davis bán nó cho Cơ quan Đầu tư Brunei (Brunei Investment Agency – BIA) với giá hai trăm triệu đô-la. Hiện nay, Beverly Hills là một trong năm khách sạn sang trọng thuộc quyền quản lý của Dorchester Collection, bộ phận đầu tư khách sạn của BIA. Bốn khách sạn khác là The Dorchester (Luân Đôn, Anh), Le Meurice (Paris, Pháp), Hôtel Plaza Athénée (Paris, Pháp), và Principe Di Savoia (Milan, Ý). (ND)
chấp thuận việc mua bán của tôi với họ, và Ủy ban Kiểm soát sòng bài của New Jersey cũng hoàn toàn ủng hộ tôi với số phiếu tuyệt đối.
===== Nghệ thuật đàm phán-Donald J Trump phần 10 – Hết =====
Nhà đậu xe
Một buổi sáng tháng 10-1986 – nhiều tháng sau khi chúng tôi khởi công xây dựng nhà đậu xe mới nằm ở cuối con đường chính dẫn đến Boardwalk, thành phố Atlantic, và có một lối đi đến sòng bài Trump Taj Mahal – tôi nhận một cuộc điện thoại khẩn cấp từ Tom Pippett, viên quản lý công trình này, ngay trước khi tôi chuẩn bị phát biểu trước một nhóm doanh nhân ở New York. Ông ta cho biết cây cần cẩu khổng lồ đã bị ngã khi nó vươn ra khá xa để bốc hàng, làm sập một phần lớn nhà đậu xe.
Tôi hỏi ngay: “Có ai bị thương không?” Pippett nói lúc bấy giờ có ít nhất một trăm người đang làm việc tại đó và việc kiểm tra đang được tiến hành. Tôi nói ông ta báo cho tôi biết hậu quả cụ thể càng sớm càng tốt.
Tôi cố gắng không nghĩ đến sự cố này nữa để bước lên bục phát biểu. Khi vừa xong, tôi nhận được một tin nhắn của Pippett. Tôi điện thoại ngay cho ông ta, và được biết không có ai bị thương cả. Thật là phước đức!
Chỉ cần một người thiệt mạng thôi thì vấn đề sẽ là rất tệ hại. Chúng tôi có một may mắn nhỏ nhoi là mọi người khi đó đang làm việc ở một khu vực khác trong công trường nên tất cả đều thoát nạn. Sự cố này cho thấy mọi thứ đều rất mong manh. Những công nhân đó đã rất may mắn, và tôi cũng vậy.
Dự án này hoàn thành đúng thời hạn, trong ngân sách, và không xảy ra thêm sự cố nào khác cả. Tháng 5-1987, chúng tôi mở cửa phần nhà đậu xe nối với lối đi vào Trump Plaza trên phố đi bộ Boardwalk. Phần này đủ chỗ cho 1.200 chiếc xe. Trong tuần lễ đó, doanh thu từ các máy chơi bài của chúng tôi tăng hơn gấp đôi nhờ có nhiều khách bộ hành đi qua nơi này hơn. Đến tháng Bảy thì toàn bộ nhà để xe với sức chứa 2.700 chiếc được khánh thành.
===== Nghệ thuật đàm phán-Donald J Trump phần 10 – Hết =====
Las Vegas
Dự án Taj Mahal của công ty Resorts International và hai sòng bài [68] khác của tôi ở thành phố Atlantic đủ khiến tôi bận rộn với việc kinh doanh trong ngành này. Do vậy, tôi rút đơn xin phép kinh doanh sòng bài ở Las Vegas. Hiện giờ tôi phải tập trung vào thành phố Atlantic, nhưng tôi không loại trừ khả
68 Ở thành phố Atlantic, Donald Trump sở hữu ba sòng bài: Trump Taj Mahal, Trump Plaza và Trumps Castle. Tháng 1.1997, Trumps Castle được đổi tên thành Trump Marina sau khi Trump liên doanh với công ty đầu tư địa ốc Colony Capital, có trụ sở ở Los Angeles, bang California, trong đó công ty này nắm 51% cổ phần. (ND)
năng sẽ xây dựng hoặc mua một sòng bài ở Nevada một lúc nào đó trong tương lai.
Chiếc xe mang tên Trump
Bộ phận xe Cadillac của hãng General Motors và tôi sẽ hợp tác sản xuất hai dòng xe Cadillac mang tên tôi. Dòng xe Trump Golden sẽ là những chiếc limousine sang trọng và đắt tiền nhất, và dòng xe Trump Executive tương tự như thế nhưng rẻ tiền hơn một chút. Chưa có chiếc xe nào trong hai dòng xe này đi vào sản xuất nhưng những người quản lý ở bộ phận xe Cadillac đã gửi tặng tôi một chiếc Cadillac Allante.
Thương vụ với Drexel
Tôi quyết định không xúc tiến thương vụ mua lại một công ty khách sạn mà ngân hàng Drexel Burham Lambert đã đề nghị với tôi. Drexel đang gặp nhiều khó khăn. Hơn nữa, tôi muốn tiếp tục duy trì tất cả hoat động kinh doanh đầu tư với Alan Greenberg và ngân hàng Bear Sterns của ông ta.
===== Nghệ thuật đàm phán-Donald J Trump phần 10 – Hết =====
Trump’s Castle
Vợ tôi, Ivana, đã nhanh chóng chứng tỏ cô ta là một nhà quản lý xuất sắc. Trong ba tháng đầu năm 1987, sòng bài Trump’s Castle do cô ta điều hành đã có mức tăng trưởng cao nhất về doanh thu trong số mười hai sòng bài ở thành phố Atlantic – 76,8 triệu đô-la, tăng 19% so với cùng kỳ năm trước. Bộ phận khách sạn cũng chiếm vị trí quán quân ở thành phố này. Dù việc kinh doanh đạt kết quả tốt đẹp, nhưng tôi biết Ivana sẽ chỉ vui sướng khi nào cô ta vượt xa các đối thủ của mình trong lĩnh vực cô đang hoạt động.
Tập đoàn Gulf & Western
Tôi vẫn tiếp tục thảo luận với Martin Davis, chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn giải trí Gulf & Western, về các rạp hát. Tôi đã mua một lượng lớn cổ phần của công ty bách hóa Alexandre’s. Vị trí chuỗi cửa hàng của công ty này – giữa đường số 58 và số 59 với đại lộ số 3 và đại lộ Lexington, ngay cạnh cửa hàng của công ty Bloomingdale’s – là một vị trí rất đẹp cho các rạp hát, cũng như cho việc xây dựng một tòa nhà chọc trời gồm một trung tâm thương mại và các căn hộ.
Mar-a-Lago
Hồ bơi và sân quần vợt ở Mar-a-Lago đều đã hoàn tất. Chúng rất đẹp. Mặc dù không quan tâm nhiều lắm đến việc nghỉ ngơi và giải trí, tôi vẫn rất thích Mar-a-Lago. Nó như là một thiên đường của tôi.
===== Nghệ thuật đàm phán-Donald J Trump phần 10 – Hết =====
Khách sạn ở Moscow
Tháng 1-1987, tôi nhận được một lá thư từ Yuri Dubinin, đại sứ Liên xô ở Mỹ. Dubinin cho tôi biết Cục Du lịch quốc tế của họ muốn thành lập một liên doanh với tôi để xây dựng và quản lý một khách sạn ở thủ đô Moscow. Ngày 4-7, tôi bay đến Moscow cùng với Ivana, Lisa Calandra, trợ lý của vợ tôi, và Norma. Đó là một chuyến đi thật thú vị. Chúng tôi đi xem sáu vị trí có thể xây dựng khách sạn, nhiều nơi trong số đó nằm gần quảng trường Đỏ. Tôi rất có ấn tượng với sự nhiệt tâm của người Nga trong thương vụ này.
Quỹ Trump
Tôi quyết định không lập một quỹ riêng với vốn huy động được từ các nhà đầu tư bên ngoài để mua những bất động sản đang gặp khó khăn. Tôi không lo khi bản thân mình đối đầu với những rủi ro, nhưng ý tưởng phải chịu trách nhiệm về vấn đề tài chính của nhiều người khác – đặc biệt là bạn bè – không hấp dẫn tôi chút nào cả. Cũng với những lý do đó, tôi không muốn đưa bất kỳ công ty nào của tôi lên sàn giao dịch chứng khoán. Việc chọn lựa sẽ dễ dàng hơn rất nhiều khi bạn chỉ phải trả lời với chính bản thân bạn.
Căn hộ của tôi
Việc cải tạo căn hộ của tôi ở Trump Tower cuối cùng cũng hoàn tất vào mùa Thu năm 1987. Tôi có đủ điều kiện để sửa sang căn hộ theo ý thích của mình. Và tôi vui với những gì đã làm được. Có lẽ không một căn hộ nào trên thế giới giống nó cả.
===== Nghệ thuật đàm phán-Donald J Trump phần 10 – Hết =====
Máy bay
Cuối cùng tôi cũng kiếm được một chiếc máy bay. Một ngày mùa Xuân năm 1987, tôi tình cờ đọc một bài báo trên tờ Business Week nói về Diamond Shamrock, một công ty ở Texas đang gặp nhiều khó khăn. Bài báo mô tả lối sống xa hoa, thích hưởng thụ những đặc quyền đặc lợi của các nhà quản lý hàng đầu của công ty này. Một trong những ví dụ mà tác giả bài báo nêu ra là chiếc máy bay Boeing 727 sang trọng của họ.
Tôi cảm nhận đây là một cơ hội cho tôi sở hữu chiếc máy bay này. Một buổi sáng thứ Hai, tôi điện thoại đến văn phòng một giám đốc điều hành của Shamrock, người được đăng hình trên bìa báo. Tôi được biết là ông ta không còn giữ chức vụ này, và người thay thế ông ta là Charles Blackburn. Tôi được nối máy với Blackburn.
Sau một hồi nói chuyện xã giao, tôi đề cập đến chiếc 727 của họ. Tôi nói tôi có thể mua chiếc máy bay đó nếu ông ta muốn bán. Blackburn cho biết đó là một trong những vấn đề ưu tiên họ sẽ thảo luận trong phiên họp sắp tới, và sẽ cho nó bay đến New York để tôi có thể xem qua trước.
Ngày hôm sau, tôi đến phi trường La Guardia để xem chiếc máy bay của họ. Nó đủ sức chứa đến hai trăm hành khách, nhưng đã được sửa sang toàn bộ nội thất để trở thành một máy bay tư nhân sang trọng dùng cho mười lăm người. Nó có một phòng ngủ, một phòng tắm, và một khu vực làm việc riêng biệt. Mặc dù không cần đến một chiếc máy bay lớn và sang trọng đến như thế, nhưng tôi khó lòng bỏ qua một cơ hội thủ đắc chiếc 727 này với giá hời.
===== Nghệ thuật đàm phán-Donald J Trump phần 10 – Hết =====
Vào thời điểm đó, giá một chiếc Boeing 727 mới vào khoảng ba mươi triệu đô-la. Một chiếc Gulfstream IV, nhỏ hơn đến bốn lần, được bán khoảng mười tám triệu đô-la. Tuy nhiên, tôi biết Diamond Shamrock đang rất muốn bán chiếc máy bay của họ, và cũng không có mấy ai muốn sở hữu riêng một chiếc 727.
Tôi trả giá năm triệu đô-la, một cái giá rẻ mạt. Họ đề nghị mười triệu đô-la. Khi đó, tôi biết ngay rằng mình đã có một thương vụ rất tốt nhưng vẫn muốn kì kèo để họ giảm giá. Cuối cùng, chúng tôi đồng ý với nhau ở mức tám triệu đô-la. Tôi không tin rằng có một chiếc máy bay tư nhân nào khác có thể sánh với chiếc này.
Thương vụ kế tiếp
Rất may là tôi không biết sắp tới sẽ là thương vụ nào. Nếu tôi biết, điều đó sẽ làm câu chuyện kém phần hấp dẫn. Nhưng tôi biết chắc rằng nó sẽ không giống như những gì tôi đã kể với các bạn.
Hai mươi năm đầu tiên trong cuộc đời kinh doanh của tôi là xây dựng, tích lũy, và hoàn thành những việc mà nhiều người cho rằng tôi khó có thể làm được. Thử thách lớn nhất với tôi trong hai mươi năm kế tiếp là làm sao đưa ra những phương cách sáng tạo để có được nữa những gì tôi đã có.
Tôi không có ý nói đến tiền bạc, mặc dù nó là một thành phần trong những thương vụ của tôi. Khi có nhiều tiền, người ta sẽ dễ dàng trở thành một người hào phóng. Nhưng điều tôi ngưỡng mộ nhất là những người sẵn sàng chấp nhận rủi ro để thực hiện điều gì đó cho họ. Tôi chưa bao giờ quan tâm đến lý do tại sao người ta cho, vì động cơ thật sự của họ hiếm khi đúng như những gì họ tuyên bố, và nó hầu như không hẳn là lòng vị tha. Với tôi, điều cần quan tâm là cho người ta công việc và thời gian để thực hiện nó – điều đó sẽ có giá trị nhiều hơn là chỉ cho họ vật chất.
Trong đời mình, tôi thấy có hai điều mà tôi làm rất tốt. Đó là khắc phục những khó khăn và thúc đẩy những người giỏi làm tốt công việc của họ. Một trong những thử thách trước mắt là làm sao giúp những người khác vận dụng những kỹ năng này một cách thành công như tôi đã và đang làm.
Xin đừng hiểu lầm thiển ý của tôi.
===== Nghệ thuật đàm phán-Donald J Trump phần 10 – Hết =====
#9.Nếu bạn muốn trao đổi thêm về sách nói hay có ý kiến gì liên quan đến cuốn sách Chinh phục mục tiêu-Bryan Tracy phần 11 đừng ngần ngại để lại dưới comment dưới bài viết này nhé.
Điện thoại: 0888.605.666 / 0932377138
Website: baohiempetrolimex.com | thegioibaohiem.net
Zalo, Viber: 0932.377.138 / Facebook: Sách nói
-
Momo : 0932.377.138 ( tài trợ cho người viết )