Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 9

1297 Lượt xem

Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 9.

Apollonia ngồi đặt hai tay lên vô lăng, hệt một cô bé leo lên xe hơi để nghịch chơi. Calo đang loay hoay đặt chiếc giỏ đựng thức ăn dùng dọc đường lên ghế sau. Vừa lúc đó Michael chợt khó chịu nhận thấy Fabrizzio đi vội ra ngoài cổng ngôi biệt thự, có lẽ là cần phải làm một việc gì đó vào ngày giây phút cuối cùng trước khi lên đường.

Mời nghe, đọc thêm: Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 8

Mời nghe, đọc thêm: Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 10

Tại sao trước đó hắn không làm, quỉ tha ma bắt hắn đi! Fabrizzio vừa bước vội vã vừa ngoái lại nhìn có vẻ lén lút. Rồi sẽ phải cho hắn một trận cho biết thân. Michael nghĩ. Anh xách vali bước ra bậc thềm cửa bếp, và lập tức mùi hoa chanh cùng với làn không khí buổi sáng ấm áp trùm bọc lấy người anh. Apollonia vẫy tay rối rít. Anh hiểu rằng cô muốn tự mình lái xe đến cửa bếp – khoảng cách chừng mười bước chân – và bảo anh cứ chờ nguyên tại chỗ. Calo đứng bên cạnh, toét miệng cười, súng lupara cầm trong tay. Vẫn chưa thấy Fabrizzio trở lại. Đúng vào khoảnh khắc đó, từ những chi tiết nhỏ nhặt tưởng như vô nghĩa vụt ghép vào trong đầu Michael thành một bức tranh hết sức rõ ràng.

Đừng! – Anh hét lên với Apollonia – Đừng em!

Nhưng tiếng hét của anh chìm lấp trong một tiếng nổ rất lớn: Apollonia đã mở công tắc xe. Tấm cửa dẫn vào nhà bếp nát vụn thành từng mảnh. Michael bị bắn văng đến cạnh tường nhà. Những mảnh đá vụn từ trên mái nhà rơi xuống tới tấp vào vai anh. Một mảnh lớn rơi đúng đầu. Trước khi ngất đi, Michael còn kịp nhận thấy chiếc xe Alfa Romeo đã biến mất, thay vào đó là bốn bánh xe bám vào hai trục cầu thép trần trụi, và không có gì hơn.

Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 9

***

Michael tỉnh dậy trong một căn phòng tối. Anh nghe có tiếng người thì thầm nói chuyện, nhưng không phân biệt được từ nào. Theo bản năng, anh cố không tỏ ra rằng mình đã tỉnh, nhưng tiếng nói chuyện chợt im bặt, và một người nào đó ngồi trên chiếc ghế đặt cạnh giường cúi xuống bên anh nói:

Có thế chứ. Cuối cùng thì cũng tỉnh lại rồi!

Ánh đèn bật lên chói mắt, Michael vội ngoảnh mặt đi. Đầu nặng như chì, trí óc mụ mẫm. Một cái bóng trắng nhỏ nhỏ treo trước mặt anh, rồi dần hiện rõ thẳng nét khuôn mặt của bác sĩ Taza:

Nào để bác xem qua cháu một chút rồi ta tắt đèn liền. – ông ta dịu dàng nói và chiếu ngọn đèn pin vào hai mắt Michael – Thế không sao, ổn cả rồi.

================ Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 9 ===============

Ông ta đứng thẳng người lên quay sang nói với một người nào đó bên cạnh:

Có thể nói chuyện được rồi!

Lần này thì Michael đã nhìn rõ Don Tommasino ngồi trên chiếc ghế cạnh giường anh. Lão cuối xuống, gọi:

Michael, Michael, cậu nghe tôi nói đấy không? Có thể hỏi cậu vài lời chứ?

Để đáp lại, đơn giản nhất là giơ tay ra hiệu. Và Michael đã làm như thế.

Don Tommasino liền hỏi khẽ:

Ai đánh xe từ gara? Fabrizzio phải không?

Thay cho câu trả lời, không hiểu sao Michael lại mỉm cười, một nụ cười nhợt nhạt giá băng. Don Tommasino nói tiếp:

Thằng Fabrizzio đã biến mất. Michael, cậu hãy nghe tôi nói đây. Cậu đã nằm bất tỉnh một tuần lễ nay, hiểu không. Tất cả mọi người đều nghĩ cậu đã chết, nên tạm thời mối nguy hiểm đe dọa cậu đã qua, bọn chúng không còn theo dõi cậu nữa. Tôi đã báo tin sang New York và Ông Trùm đã gửi chỉ thị sang cho tôi. Cậu sẽ trở về Mỹ, chỉ phải đợi ít lâu nữa thôi. Còn bây giờ cậu hãy nằm thật im ở đây. Tôi có một ngôi nhà nhỏ trên núi, ở đó thì chẳng có ai động đến cậu. Khi cái tin cậu bị chết vừa loang ra, đám đối địch của tôi ở Palermo đã liền đề nghị giải hoà với tôi, nghĩa là ngay từ đầu người mà bọn chúng cần là cậu chứ không phải tôi. Chúng chỉ làm ra vẻ chống tôi để đánh lạc hướng. Trong khi đó lại chuẩn bị vụ ám sát cậu. Cậu hãy nhớ kỹ điều đó. Còn tất cả những chuyện khác để tôi lo liệu, cậu chẳng cần phải lo nghĩ gì cả. Cứ yên tâm mà bình phục.

Bây giờ thì Michael đã nhớ lại mọi chuyện. Anh biết rằng thế là Apollonia đã chết, rằng Calo cũng không còn sống nữa. Anh nặng nhọc mấp máy môi:

Thông báo với tất cả những người chăn cừu. Ai báo cho tôi biết thằng Fabrizzio ở đâu, người đó sẽ được thưởng những bãi chăn tốt nhất Sicily.

================ Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 9 ===============

Hai chú cháu Don Tommasino nhìn nhau thở ra nhẹ nhõm: Michael đã tỉnh táo hẳn. Ông bác sĩ già Taza bước sát bên giường, thốt lên với vẻ đăm chiêu:

—Thế là bây giờ cháu đã thành người goá bụa. Ở Sicily, đó là một điều hiếm gặp ở tuổi cháu – dường như ông ta muốn an ủi Michael bằng cái điều đặc biệt đó.

Michael ra hiệu bảo Don Tommasino ghé lại gần. Lão ngồi sang mép giường và cúi tai xuống sát miệng:

Nhờ ông chuyển lời cho bố tôi là tôi muốn về nhà gấp – anh nói khẽ nhưng rành rọt – ông hãy nói rằng tôi muốn làm đứa con nối nghiệp của bố tôi.

Thế nhưng phải mất một tháng sau Michael mới bình phục hẳn, và tiếp đấy mất hai tháng nữa mới lo được đủ các thứ giấy tờ cần thiết để bảo đảm an toàn tuyệt đối cho việc anh trở về nước Mỹ. Sau đó, anh đáp máy bay từ Palermo đến Roma, rồi từ Rome về New York. Trong suốt thời gian đó tung tích của Fabrizzio vẫn biệt tăm.

CHƯƠNG 25 

Sau khi tốt nghiệp Đại Học Tổng Hợp, Kay Adams về dạy ở ngay trường trung học của thị trấn New Hampshire. Trong suốt nửa năm đầu sau ngày Michael bỗng nhiên biệt tích, tuần nào cô cũng gọi điện tới bà mẹ của anh ở Long Beach để hỏi thăm tin tức. Lần nào bà Corleone cũng trả lời hết sức thân mật, và lần nào cũng kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại bằng một câu:

Cháu là một cô gái tốt, rất tốt. Cháu hãy quên thằng Michael đi và kiếm lấy một người chồng xứng đáng.

Kay không giận bà vì những lời khuyên thẳng thắn đó, cô hiểu rằng mẹ Michael chỉ muốn điều tốt cho cô mà thôi. Đến khi nghỉ hè, cô quyết định xuống New York để mua sắm một ít quần áo, thăm mấy cô bạn gái cùng học ở trường đại học trước đây. Tiện thể cũng muốn tìm chỗ làm kha khá ở New York. Đã gần hai năm nay, cô sống cô đơn như một bà giáo già, ngoài giờ lên lớp ra là nằm nhà đọc sách, không giao thiệp chơi bời với ai. Thời gian gần đây, dù không còn liên lạc với Long Beach nữa, cô vẫn sống tách biệt như vậy. Nhưng Kay biết rằng mình không thể kéo dài cuộc đời theo cách đó được. Cô đã trở nên cáu kỉnh, rầu rĩ, nhưng Kay vẫn tin rằng Michael sẽ viết thư hoặc nhắn tin cho cô bằng cách nào đó. Anh không thể bạc bẽo, coi thường cô đến như vậy được.

================ Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 9 ===============

Lần này Kay đi theo chuyến tàu sớm, và gần ba giờ trưa, cô đã ở trong buồng khách sạn của mình. Các bạn gái của cô đều đã đi làm và Kay không muốn quấy quá họ, dự định để đến tối sẽ gọi điện tới. Sau quãng đường dài mệt mỏi, cô không muốn đến các cửa hiệu ngay để mua sắm, mà ngồi một mình trong phòng cũng buồn – đầu óc lại chìm vào những kỷ niệm về những ngày xưa, khi cô cùng Michael thỉnh thoảng đi thuê một phòng ở khách sạn nào đó để sống riêng với nhau vài ba ngày. Có lẽ chính những kỷ niệm đó càng làm Kay thấy lẻ loi và đã thôi thúc cô quay số điện thoại gọi về Long Beach. Đã lâu lắm rồi cô không liên lạc với gia đình Michael.

Từ đầu dây đằng kia, một giọng lơ lớ của người Ý hỏi ai gọi. Bất chợt cảm thấy lúng túng, Kay phải cố lấy giọng bình tĩnh đáp:

Cháu là Kay Adams đây ạ, thưa bác Corleône, bác còn nhớ cháu chứ ạ?

Nhớ chứ, nhớ chứ – bà Corleone đáp – Sao lâu nay không thấy cháu gọi điện cho bác? Cháu lấy chồng rồi à?

Ồ, không ạ, – Kay nói – Tại cháu bận quá – cô ngạc nhiên thấy bà Corleone có vẻ phật ý vì cô không gọi điện nữa – Bác có tin gì về anh Michael không ạ? Anh ấy hiện này ra sao?

Ống nghe im lặng một lúc, rồi Kay nghe vang lên giọng nói rõ ràng, tự tin của bà Corleone:

Michael đang ở nhà đây. Nó không gọi điện cho cháu à? Cháu chưa gặp nó sao?

Ngực Kay như có một cái gì đó đau nhói, những giọt nước mắt tủi nhục bất chợt trào lên cổ. Cô hỏi bằng giọng lạc hẳn đi:

Thế anh ấy về đã lâu chưa ạ?

Nửa năm

Thì ra thế, – Kay thốt lên – Cháu hiểu rồi.

Đúng vậy, cô đã hiểu ra tất cả. Cô nóng rực người lên vì xấu hổ khi nghĩ rằng bà mẹ Michael thấy cô chẳng là cái gì đối với con trai của bà cả. Về đã nửa năm nay mà anh ta đâu có thèm cho cô biết. Rồi sự xấu hổ được thay bằng một nỗi tức giận. Giận Michael, giận bà Corleone, giận tất cả mọi người, nhất là những gã đàn ông người Ý, họ chẳng biết lấy một tí lịch sự tối thiểu nào. Chẳng lẽ không yêu nhau thì giữa hai người chẳng còn gì cả nữa sao, thậm chí là một tình bạn chân thành? Chẳng lẽ Michael không biết rằng như một người bạn, cô vẫn quan tâm đến số phận của anh, kể cả khi anh không còn ăn nằm với cô, không muốn cưới cô làm vợ nữa? Chẳng lẽ anh nghĩ cô cũng như đám con gái người Ý hễ bị lừa gạt, phản bội là vội tự sát hoặc phát điên lên sao?

================ Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 9 ===============

Kay cố nói bằng một giọng bình thản:

Cháu hiểu rồi. Cảm ơn bác nhiều. Cháu rất vui là Michael đã về và mọi chuyện của anh ấy đều ổn thoả. Cháu chỉ muốn biết có vậy thôi. Từ nay cháu sẽ không gọi điện thoại phiền bác nữa.

Bà Corleone hối hả, có vẻ như không nghe những lời của Kay, nói:

Nếu cháu muốn gặp Michael, cháu đến ngay đi. Chắc nó sẽ phải bất ngờ lắm đấy. Cháu gọi taxi mà đi, bác sẽ báo bọn gác cổng thanh toán cho. Cháu nói với tài xế là trả gấp đôi, nếu không họ chẳng chịu đi xa đến tận Long Beach này đâu.

Cháu không đến được bác ạ, – Kay lạnh nhạt đáp – Nếu như Michael muốn gặp cháu, anh ấy đã phải gọi điện cho cháu từ lâu rồi. Rõ ràng là anh ấy không muốn nối lại quan hệ với cháu.

Giọng bà Corleone lại càng hối hả thêm:

Cháu là một cô gái dễ thương, có đôi chân thật xinh đẹp, nhưng lại chẳng thông minh chút nào, – bà cười hì hì trêu cợt. – Cháu đến đây là để chơi với bác chứ đâu phải với thằng Michael? Bác có chuyện muốn nói với cháu. Cháu gọi taxi và đến đây nhanh lên. Nhớ đừng trả tiền Bác đợi cháu đấy!

Dứt lời, bà Corleone cúp máy. Tất nhiên Kay có thể gọi lại, nói rằng cô không thể đi được. Nhưng thực sự Kay cũng thấy mình cần gặp Michael, nói với nhau vài lời, dù đó chỉ là câu chuyện xã giao như giữa những người quen cũ. Một khi anh đã về nhà, không phải trốn tránh nữa, thì nghĩa là cái chuyện khủng khiếp kia đã được thu xếp ổn thoả, anh đã trở lại với cuộc sống bình thường như mọi người. Kay hấp tấp nhảy ra khỏi giường, sửa soạn cho buổi gặp mặt. Cô trang điểm mặt mũi thật kỹ lưỡng, chọn đi chọn lại màu áo, soi gương một lúc lâu trước khi ra khỏi phòng. Cô nghĩ không biết người ngợm mình dạo này so với trước đây thế nào, hấp dẫn hơn hay xấu xí đi. Có vẻ như phổng phao tròn trịa ra và nhiều nữ tính hơn. Hợp gu đàn ông Ý là cái chắc. Nhưng Michael lại thích kiểu người thanh mảnh kia. Mà thật ra điều đó đâu có ý nghĩa gì, một khi về nhà đã sáu tháng ròng mà anh chẳng thèm gọi điện cho cô.

Ra đến đường, Kay vẫy một chiếc taxi, nhưng quả nhiên như lời bà Corleone nói, tay tài xế không chịu đi Long Beach. Kay hứa sẽ trả gấp đôi tiền. Phải một giờ sau xe mới đến Long Beach. Cô nhìn quanh và ngạc nhiên trước những thay đổi diễn ra nơi đây. Một hàng rào gang bao quanh khu cư xá của gia đình Corleone, những cánh cổng sắt lớn chặn ngang lối vào. Một gã đàn ông mặc áo vét trắng và sơmi đỏ đã đứng chờ sẵn, thò đầu qua cửa xe nhìn đồng hồ tính tiền, đếm mấy tờ giấy bạc trao cho tài xế taxi. Đợi anh ta hoan hỉ nhận tiền xong, Kay mới bước xuống xe, đi qua cổng vào khu cư xá.

================ Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 9 ===============

Bà Corleone thân ra mở cửa, ôm hôn cô thật âu yếm, khiến Kay phải ngạc nhiên. Rồi chăm chú ngắm cô từ đầu đến chân, bà thốt lên:

Cháu xinh quá. Mấy thằng con của bác đúng là một lũ ngốc.

Bà nắm tay kéo Kay vào nhà, và lại như những lần trước đây, dẫn cô xuống phòng bếp, nơi trên bàn đã bày sẵn thức ăn và ấm cà phê đang sôi trên bếp lò.

Cháu ngồi xuống đi, Michael sắp về đấy. Chắc nó phải ngạc nhiên lắm.

Cô nhìn thấy anh qua ô cửa sổ phòng bếp. Một chiếc xe dừng lại trước nhà, hai người đàn ông từ trên xe bước xuống, và tiếp đó là Michael. Anh đứng lại nói một câu gì đấy với một trong hai người đàn ông. Phần bên trái của mặt anh hướng về ô cửa sổ của phòng bếp, phía dưới má hõm vào một vết sâu trông như mặt con búp bê nhựa bị một đứa bé nghịch ngợm dẫm lên. Và thật lạ lùng, Kay không thấy điều đó làm mặt anh xấu đi, nhưng chẳng hiểu sao, những giọt nước mắt của cô lại ứa ra. Cô trông thấy anh đứng áp chiếc khăn tay trắng bong lên mũi một lúc rồi quay lưng vào nhà. Kay nghe tiếng cửa ngoài mở, tiếng bước chân của Michael vang lên trong hành lang dẫn vào bếp. Anh bước vào và nhìn thấy cô. Trong mấy giây đầu tiên, anh đứng hoàn toàn bất động, rồi một bên mép anh nụ cười thân thiện – vết lõm nơi má trái không cho phép anh cười rộng miệng. Và Kay, đã hàng trăm lần thầm nhắc đi nhắc lại với mình những lời lãnh đạm: “À! chào anh, thế nào, khoẻ chứ?”. Nhưng vừa thấy Michael cô đã nhảy chồm dậy khỏi ghế ôm lấy cổ anh, giấu khuôn mặt ướt đẫm nước mắt vào ngực anh. Anh hôn lên má cô, đợi cho cô bình tĩnh lại rồi ôm lấy vai cô, dẫn cô ra xe. Anh khoát tay đuổi gã vệ sĩ không cho đi theo. Họ ngồi vào xe, anh lái ra cổng. Kay ngồi bên cạnh anh, rút khăn mùi xoa ra lau sạch bộ mặt phấn son lem luốc.

Em không muốn thế, tự nhiên nước mắt cứ chảy ra thôi, – cô nói, – Có ai bảo cho em biết anh bị chúng làm cho tàn tật đến mức này đâu.

Michael bật cười lớn, đưa tay sờ vết lõm:

Em nói cái này ấy à? Chỉ vặt vãnh thôi mà. Giờ đã về ở nhà rồi thì có lẽ anh cũng cần phải đại tu lại bộ mặt của mình… Anh đã không thể viết thư cho em… Anh không thể làm gì được. Trước nhất em phải hiểu cho anh điều đó.

Em hiểu.

Xe chạy hướng New York. Hai người im lặng một lúc, rồi Michael hỏi:

Em đã tốt nghiệp rồi chứ?

Rồi, bây giờ em dạy ở quê. Thế người ta đã tìm ra ai là kẻ giết chết tay đại uý cảnh sát rồi phải không anh? Có phải vì thế anh mới được về nhà không?

================ Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 9 ===============

Michael im lặng một lúc rồi đáp:

Phải, tìm ra rồi. Chẳng lẽ em không đọc báo à? Tất cả các tờ báo New York đều đăng

Nghĩa là Michael không phải là kẻ giết người! Mặt Kay vui mừng rạng rỡ lên:

Nếu có đọc thì em đã gọi điện thoại cho mẹ anh từ lâu rồi… – Cô chợt bối rối. -Kể ra nghe thật kỳ, nhưng sau mấy lần nói chuyện với mẹ anh, em đã gần như tin rằng chính anh đã làm việc đó thật. Mà vừa đây thôi, lúc uống cà phê, cụ còn bảo cái anh chàng tự thú tội là điên.

Michael nói:

Có thể lúc đầu mẹ anh cũng tin như thế.

Sao? Mẹ đẻ ra anh mà cũng nghĩ như vậy sao? Michael cười khẩy:

Mấy bà có khác gì đám cớm. Bao giờ cũng tin vào những khả năng xấu nhất.

Đến đường Mulberry ở New York, Michael cho xe vào gara. Lão chủ gara chào hỏi anh như một người quen. Michael dẫn cô đi vòng ra góc phố, dùng chìa khoá riêng mở cánh cửa chính của một ngôi nhà trước đây rất bề thế, nhưng giờ đã tàn tạ nằm giữa một dãy nhà cũng hoang phế như thế. Nhưng bên trong nhà lại sạch sẽ và sang trọng đến đáng kinh ngạc, đồ đạc toàn loại chiến de luxe, phải là người có bạc triệu mới sắm nổi. Michael dẫn Kay đi theo cầu thang lên gác, vào một phòng khách sáng sủa rộng mênh mông, liền bên cạnh là giàn bếp lớn. Một cánh cửa khác được đóng kín, có lẽ là buồng ngủ. Trong góc phòng khách là một tủ rượu lớn. Michael lấy xuống mấy chai, pha cho mỗi người một ly rượu. Họ ngồi im lặng lúc lâu trên đivăng. Rồi Michael hất đầu về phía cánh cửa đóng kín, nói:

Thế nào, ta vào chứ?

Kay mỉm cười, uống một ngụm rượu lớn, đáp:

Thì vào.

Với Kay, tất cả vẫn hệt như trước đây, chẳng có gì thay đổi. Chỉ có Michael là thô bạo hơn, nhập cuộc thẳng ngay chớ không dè dặt, dịu dàng như trước đây. Có vẻ như anh sợ mất cô, Kay không muốn lý giải chuyện đó. Rồi sẽ qua đi thôi. Đàn ông thường nhạy cảm hơn trong những trường hợp kiểu này mà, kể cũng kỳ, Kay nghĩ. Đã hai năm trôi qua, nhưng cô vẫn cảm thấy không có gì tự nhiên hơn là việc cùng nằm và ân ái với Michael trên giường. Hệt như họ chưa hề xa nhau lấy một ngày nào.

================ Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 9 ===============

Lẽ ra anh nên viết thư cho em, nên tin em mới phải, – cô nép sát mình vào người Michael hơn, nói – Em thừa sức thực hiện luật omerta ở cái đất Hoa Kỳ này. Anh biết không, dân Yankees cũng biết im lặng chứ.

Michael cười khẽ trong bóng tối:

Nhưng anh đâu có ngờ là em sẽ chờ anh. Anh đâu biết là em vẫn chờ anh sau chuyện đã xảy

Kay nói:

Không một phút nào em tin là anh đã giết chết hai người ấy. Chỉ đôi lúc sau những lần nói chuyện với mẹ anh, em mới cảm thấy nghi ngờ. Nhưng thật trong lòng em vẫn không tin. Em đã biết anh quá rõ mà.

Cô nghe tiếng anh thở dài:

Không quan trọng là ai đã giết họ, anh hay không phải anh. Em cần phải hiểu điều đó.

Kay hơi sửng sốt trước giọng nói lạnh lùng của Michael. Cô hỏi:

Thế thì anh cứ nói thẳng ra với em đi, có phải là anh hay không phải?

Michael ngồi dậy trên giường, dựa lưng vào gối, bật diêm, châm lửa hút:

Nếu anh hỏi cưới em, thì trước hết anh phải trả lời câu hỏi của em đã, phải không?

Kay nói nhanh:

Em thì sao cũng được, em yêu anh, và việc đó không có nghĩa gì hết. Đừng sợ em đi báo cảnh sát. Đúng thế không nào? Có đúng anh là gangsters không? Hỏi thế thôi chứ em cũng chẳng cần biết. Cái em muốn biết là hình như anh không yêu em. Thậm chí anh không gọi điện cho em khi anh đã trở về nhà.

Michael ngồi rít thuốc. Một tia lửa nhỏ bỗng bắn vào tấm lưng trần của Kay làm cô cong người lại xuýt xoa. Nhưng cô vẫn đùa:

Sao, anh định tra tấn em đấy à?

================ Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 9 ===============

Nhưng Michael không cười, anh nói bằng giọng hơi bối rối:

Em biết không… khi về gặp lại những người thân, bố, mẹ, Connie, Tom, anh chẳng cảm thấy một sự vui mừng đặc biệt. Tất nhiên là dễ chịu khi được trở về nhà, nhưng nói thẳng ra điều đó không làm anh xúc động mạnh. Thế nhưng hôm nay khi nhìn thấy em trong phòng bếp, anh đã vui mừng thật sự. Em cho như thế có phải là tình yêu không?

Với em thế cũng là quá đủ.

Và hai người lại yêu nhau. Lần này Michael tỏ ra dè dặt, dịu dàng hơn. Rồi anh ra phòng khách pha rượu, bưng vào và ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh giường. Michael hỏi, giọng nghiêm túc:

Bây giờ ta nói chuyện đứng đắn. Em nghĩ sao nếu anh hỏi em làm vợ? Kay cười, vẫy tay gọi anh lại gần. Anh cũng cười lại:

Không, anh nói nghiêm túc đấy. Em đồng ý lấy anh nhé. Về những chuyện đã xảy ra, anh không thể nói với em biết điều gì hết. Bây giờ anh đang giúp việc cho ông già nhà Người ta đang chuẩn bị cho anh nối nghiệp bố. Gia đình anh, như em biết đấy, làm nghề nhập khẩu dầu Olive. Nhưng gia đình anh, ông già nhà anh có nhiều kẻ thù. Nếu lấy anh, em có thể chịu goá chồng khi còn đang rất trẻ. Và còn một điều nữa. Tối tối anh sẽ không bàn luận, nói với em những gì thuộc về công việc của anh đâu. Em sẽ là vợ anh nhưng không phải là bạn của anh, như người ta thường nói. Em không thể sẽ là bạn với nghĩa bình đẳng với anh được.

Kay ngồi nhỏm dậy, với tay bật chiếc đèn đầu giường, châm một điếu thuốc. Dựa người vào gối, cô hỏi bằng giọng thản nhiên:

Nói một cách khác, anh muốn bảo với em rằng anh là gangsters chứ gì? Rằng anh phải lo những vụ bắn giết nhau và em đừng hỏi những việc anh làm, đừng nghĩ đến nữa phải không? Anh bảo là nói chuyện đứng đắn, thì em hỏi anh: Nếu chúng mình lấy nhau, thì cuộc đời em sẽ như thế nào? Con cái, nhà cửa, bếp núc, tất cả chỉ có vậy thôi sao? Thế nếu như có chuyện gì xảy ra? Những chuyện đó có thể kết thúc bằng nhà tù lắm…

Không, – Michael đáp – Chết thì có thể chứ nhà tù thì không. Nghe vậy Kay bật cười, vừa tự hào vừa thích thú.

Nhưng làm sao anh nói chắc chắn thế? – Cô hỏi. Michael thở dài:

Những chuyện đó anh không thể nói được. Anh không muốn nói cho em biết.

Kay im lặng một lúc lâu.

Nhưng sau bao nhiêu tháng trời không gọi điện cho em, tại sao giờ bỗng dưng anh lại muốn lấy em. Ngủ với em thích lắm à?

================ Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 9 ===============

Đúng vậy, – anh đáp – Nhưng anh lấy em không phải vì thế. Anh chưa muốn trả lời em ngay bây giờ. Chúng mình sẽ còn tìm hiểu nhau thêm. Em có thể nói chuyện với ba mẹ em. Nghe nói ông cụ sắt đá lắm mà. Em thử hỏi cụ xem.

Nhưng anh chưa trả lời vì sao anh muốn lấy

Thôi được, – Michael nói, – Anh sẽ trả lời em một lần này. Em là người duy nhất mà anh yêu quí, gắn bó. Còn anh không gọi điện cho em là vì, như anh đã nói lúc nãy, anh không thể ngờ rằng sau những chuyện xảy ra, em vẫn còn yêu anh. Phải, anh đã có thể tìm em, hỏi thăm về em, nhưng anh không muốn. Anh sẽ nói cho em biết một vài điều, nhưng với điều kiện là em không được nói lại với bất cứ một ai khác, kể cả ông già em. Sau năm năm nữa, nếu như mọi chuyện tiến triển bình thường, gia đình Corleone sẽ ra làm ăn công khai hoàn toàn, không dính vào những vụ mang tính chất bất hợp pháp nữa. Để làm được việc đó, cần phải thu xếp một vài chuyện khá nguy hiểm, chính lúc đó em có khả năng trở thành một bà goá trẻ tuổi. Còn tại sao anh lại muốn cưới em ư? Tại vì anh cần em. Và vì anh muốn có gia đình, con cái, đã đến lúc rồi. Nhưng anh muốn các con anh không phải chịu ảnh hưởng của anh như anh đã phải chịu ảnh hưởng của bố anh.

Anh phải nói ngay để em biết là bố anh không hề muốn anh chịu ảnh hưởng của mình, không muốn anh dính dáng gì đến việc nhà. Ông muốn cho anh ăn học nên người, thành một bác sĩ hay giáo sư gì đó. Nhưng một tình huống đặc biệt đã buộc anh phải hành động để cứu giúp gia đình. Anh phải làm điều đó vì lòng thương yêu và kính phục đối với bố anh. Theo anh, ông cụ là một người chồng tốt, một người cha hiền, một người bạn quý. Ông bao giờ cũng sẵn sàng giúp đỡ những ai không gặp may. Tất nhiên, cuộc đời của ông còn có những khía cạnh khác, nhưng là con, anh không có quyền hỏi đến, biết đến. Anh không muốn các con anh phải lập lại hoàn cảnh của anh. Anh muốn chúng chịu ảnh hưởng của em, được em nuôi dạy, chăm sóc. Anh muốn chúng lớn lên thành người Mỹ chân chính, làm ăn đàng hoàng, không có lừa đảo. Biết đâu chính chúng hay con cháu chúng lại sẽ lập thân bằng con đường chính trị, trở thành Tổng Thống? Biết đâu đấy. Dạo ở Dartmouth học lịch sử chúng mình chẳng biết mấy ông Tổng Thống có cha hay ông mà không bị treo cổ đấy là gì. Nhưng anh chỉ muốn các con mình thành bác sĩ, giáo viên hay nhạc công. Anh sẽ bắt chúng tránh thật xa cái nghề của gia đình anh hiện nay. Vả lại, khi chúng lớn lên thì anh cũng đã giải nghệ rồi. Lúc đó anh và em sẽ về ở một nơi nào đó giữa lòng thiên nhiên, sẽ tham gia một câu lạc bộ địa phương, như thế cũng là sống chứ? Giản dị và an nhàn. Một viễn cảnh như vậy em thấy thế nào?

Tuyệt vời – Kay lắc đầu – Nhưng em chỉ không hiểu một điều, là anh lấy em để làm gì một khi không thể kể cho vợ nghe về cái điều quan trọng nhất của cuộc đời mình? Làm sao anh có thể chung sống với một người đàn bà mà anh không tin? Bố anh rất tin mẹ anh, em biết điều đó.

================ Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 9 ===============

Đúng thế, – Michael nói, – Nhưng tin chưa có nghĩa là kể hết mọi chuyện. Mà ông tin là phải. Đâu chỉ vì tình vợ chồng. Mà còn là lòng biết ơn nữa. Còn cả bốn đứa con vào cái thời chưa chắc gì đã nuôi nổi. Đã bao nhiêu lần bà chăm sóc bảo vệ ông trong những ngày đen tối. Bốn chục năm thuỷ chung với chồng. Em hãy làm được như mẹ anh đi, rồi anh sẽ nói cho em biết những chuyện mà chắc chắn là em sẽ không muốn nghe chút nào.

Thế chúng mình sẽ cùng sống chung với bố mẹ à? Michael gật đầu:

Chuyện đó không sao. Chúng mình sẽ có nhà riêng, một cuộc sống riêng. Bố mẹ anh không thích can thiệp vào chuyện của con cái. Nhưng cho đến khi mọi chuyện lắng xuống hẳn, anh cần phải sống trong cư xá của gia đình.

Vì sống ở ngoài thì nguy hiểm chứ gì? – Kay nói.

Lần đầu tiên kể từ khi quen anh, cô cảm thấy trên người mình hơi thở giá băng cơn giận của Michael. Anh không biểu lộ nó ra ngoài bằng cử chỉ hay lời nói, mà từ người anh toát ra một sự lạnh lùng câm lặng phảng phất màu chết chóc, đến nỗi Kay có cảm tưởng giá cô được quyền quyết định thì chưa chắc cô đã dám lấy anh.

#9. Nếu bạn muốn trao đổi thêm về sách nói hay có ý kiến gì liên quan Cuốn sách Dạy con làm giàu-Xây dựng con thuyền tài chính tập 12 đừng ngần ngại để lại dưới comment dưới bài viết này nhé.

Momo  : 0932.377.138 ( tài trợ cho người viết ) 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *