Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 8

1497 Lượt xem

Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 8. Sau đó, bất chấp sự phản đối của Lucy, anh ta lôi túi đồ nghề ra xem xét cô thật kĩ. Jules chăm chú làm việc.

Mời đọc, nghe thêm: Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 7

Mời đọc, nghe thêm: Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 9

Một lúc sau anh ta hôn vào rốn cô và nói tỉnh khô:

Đây là lần đầu tiên anh thấy thú vị với công việc đấy. Đoạn anh ta đỡ Lucy dậy và âu yếu hôn lên môi cô, nói:

Em bé, anh sẽ làm cho em một cái mới rồi sau đó đích thân anh sẽ kiểm nghiệm. Đó là lần đầu tiên trong lịch sử ngành y đấy. Anh sẽ viết một bài gửi đăng các tạp chí y học cho mà

Jules làm mọi việc một cách vui vẻ, thực lòng chăm sóc cô khiến Lucy hết ngượng ngùng lúng túng. Thậm chí anh ta còn lôi một cuốn khảo cứu y học trên giá xuống và chỉ cho cô xem trường hợp tương tự và phương pháp giải phẫu chỉnh hình. Lucy chăm chú nghe.

Cái này còn là vấn đề sức khỏe nữa cơ đấy, – Jules nói – nếu không chữa ngay đi thì sau này tha hồ mà mệt với nó, các cơ và dây chằng của cơ quan này càng ngày càng yếu đi nếu không được chữa trị bằng giải phẫu. Chỉ vì cái thói thẹn thò dở hơi cổ lỗ mà lắm mẹ cứ giấu giấu giếm giếm làm thấy thuốc chẳng biết đâu mà chẩn bệnh và chữa bệnh, rồi sau đấy lại kêu

Thôi, – Lucy thốt lên – thôi không nói nữa.

Jules thấy cô vẫn hơi có vẻ xấu hổ vì cái bí mật của mình, cái trục trặc ghê gớm kia. Mặc dù với một thầy thuốc có nghề thì chuyện đó hết sức ngớ ngẩn. Nhưng anh ta cũng đủ tế nhị mà nghe lời cô. Hơn nữa, phận sự của Jules là phải làm cô thoải mái hơn mà.

Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 8

===================== Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 8 ======================

Tốt, anh đã biết bí mật của Em cứ thắc mắc tại sao một phẫu thuật gia trẻ xuất sắc nhất Miền Đông, – anh ta nhại lại giọng diệu các báo viết về mình – lại rúc vào xó xỉnh này. Số là anh làm nghề phá thai, thực ra cũng chẳng xấu xa gì hơn một nửa số chuyên môn y tế khác. Khốn nỗi, anh lại bị tóm. Anh có một thằng bạn là bác sĩ Kennedy, cùng học với nhau ở nội trú, một thằng cha đứng đắn ra trò, nó bảo sẽ giúp anh. Nghe nói Tom Hagen hứa rằng hễ nó cần gì gia đình Corleone sẽ giúp. Thế là nó mới kể sự tình cho Hagen nghe.

Anh còn biết là anh được xóa tội nhưng Hiệp Hội Y Tế và Chi Nhánh Miền Đông cho anh vào sổ đen nên gia đình Corleone mới đút anh vào đây làm việc. Lương lậu cũng khá mà anh làm cũng ra làm: Bọn gái nhẩy này hơi tí lại mang bầu, mà phá cho chúng là việc dễ nhất trần đời nếu chúng đến gặp anh ngay. Ngoằng một cái là xong, đại để như em cọ chảo ấy mà. Thằng Fredo đúng là thằng bợm số một. Riêng anh đã tính ra nó quất mười lăm cô mang bầu trong thời gian anh làm ở đây. Anh phải nói chuyện đàn ông đứng đắn với nó về khoản này mới được. Chẳng gì anh cũng ba lần chữa bệnh lậu và một lần tim la cho nó rồi đấy. Thằng chó này máu gái kinh khủng hiếm có.

Jules dừng lời. Anh ta ba hoa thế thôi – một việc không bao giờ anh ta làm

nhưng có ý cả đấy. Anh ta muốn Lucy hiểu rằng người khác, kể cả những người cô quen biết và nể sợ chút ít kiểu như Fredo Corleone, cũng có những bí mật đáng xấu hổ chứ chẳng riêng gì cô.

Cứ coi như đó là một miếng cao su trong người em không còn đàn hồi được ấy mà, – anh ta nói. – Cắt bớt đi một khúc thì sẽ chặt ngay thôi.

Để em nghĩ xem đã.

Tuy nói vậy, nhưng Lucy đã quyết định rồi, cô hoàn toàn tin cậy Jules.

Song cô lại thắc mắc chuyện khác.

—Làm thế có tốn lắm không? Jules cau mày:

Ở đây anh không có đồ nghề để làm việc đó, với lại chẳng phải chuyên môn của anh. Nhưng anh có thằng bạn ở Los Angeles là tay cự phách trong việc này và có đủ dụng cụ trong bệnh viện chúa nhất. Một mình nó may vá tất tật các cô đào xinê, khi các mẹ hiểu ra rằng nhan sắc hiện có chưa chắc đã ăn ai. Nó còn nợ anh mấy món. Anh đã giúp nó mấy ca phá thai, nếu em không cho là bậy bạ thì để anh nói ra tên mấy bà hoàng Hollywood làm vụ này cho biết.

===================== Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 8 ======================

Cô nổi máu tò mò:

Nói đi, anh, – cô giục, – nói đi.

Anh sẽ nói nếu em chịu đi ăn và ngủ đêm với anh, – Jules nói. – Cái thói dở hơi của em làm phí mất của anh bao nhiêu thời giờ.

Lần đầu tiên cô làm Jules ngạc nhiên thực sự. Cô quay lại nhìn anh ta, mỉm cười khiến anh ta sực nghĩ đến nụ cười của Moliza.

Hai tuần sau Jules Segal đứng ở trong phòng giải phẫu của bệnh viện ở Los Angeles quan sát bác sĩ Frederick Kellner mổ cho Lucy Mancini. Trước khi đánh thuốc mê, Jules cúi xuống và nói thầm vào tai cô:

Anh đã báo trước với bác sĩ em là ca đặc biệt của anh, vì vậy công việc sửa chữa sẽ được tiến hành với chất lượng đảm bảo hạng nhất.

Nhưng thuốc mê đã ngấm, cô không cười được. Câu đùa của anh ta đã cuốn đi nốt chút ít sợ hãi cuối cùng.

Khi đã xong xuôi đâu đấy và Lucy được đưa đi trên xe đẩy, Jules nán lại trò chuyện với Kellner. Tay này có vẻ hào hứng tợn, nghĩa là mọi việc đều ổn cả.

Chuyện vặt ấy mà, – gã bảo Jules. – Ca này dễ không, có quái gì đâu. Con bé người ngợm ngon thật, chẳng như các mẹ vẫn đến đây. Bây giờ thì tha hồ vui thú nhé. Tất nhiên chú mày phải đợi ít lâu nữa mới làm việc được, nhưng tớ bảo đảm là chú sẽ mê li quằn quại cho mà

Ông anh đúng là thần Xin bái phục ông anh đấy, – Jules cười. Bác sĩ Kellner nhăn nhó:

Trò trẻ ấy mà, cũng như chuyện phá thai của chú thôi. Nếu xã hội mà biết thực tế hơn thì tài ba như anh em mình còn làm được khối chuyện to tát chứ đâu phải chui rúc mãi thế này. À mà tuần tới tớ sẽ gửi cho chú một món xuy lắm. Các em càng xinh càng hay gặp nạn, thế là có đi có lại nhé.

===================== Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 8 ======================

Jules bắt tay Kellner:

Cảm ơn ông anh. Hôm nào mời ông anh sang chỗ thằng em chơi, thằng em xin đáp lễ đến nơi đến chốn.

Kellner nhăn nhó cười:

Tớ hôm đếch nào chả chơi, cần cóc gì cái bàn roulette với hội bài tây của chú em. Thua mãi đang điên cả đầu đây. Ngồi đấy chú mày đến tàn mất thôi, Jules. Vài năm nữa chú mày quên tiệt món giải phẫu đấy, giải phẫu đàng hoàng kia, ở đấy cóc ăn giải gì đâu.

Nói đoạn Kellner quay đi.

Jules hiểu rằng không phải Kellner mắng mình mà chẳng qua chỉ báo động thôi. Anh ta hơi buồn. Lucy còn phải nằm buồng hậu phẫu ít nhất là mười hai tiếng nữa nên anh ta bỏ ra phố uống rượu. Một phần là uống mừng Lucy.

Sáng hôm sau đến bệnh viện để thăm Lucy, Jules ngạc nhiên thấy phòng bệnh đầy hoa và có hai người đàn ông đang ngồi cạnh giường cô. Lucy nửa nằm nửa ngồi tựa lưng trên đống gối, mặt mày tươi tỉnh hân hoan. Mới thoáng nhìn qua Jules đã nhận ra một người trong số họ mặc dù Lucy chưa kịp giới thiệu. Đại tài tử Johnny Fontane! Người thứ hai, to con, chắc khỏe, một gã Italia nom dữ tướng, tên là Nino Valenti. Hai người chìa tay ra bắt tay Jules rồi quên phắt anh ta luôn.

Họ tranh nhau chọc ghẹo Lucy, nhớ lại khu phố cũ ở New York, những câu chuyện ngộ nghĩnh thời nhỏ, những tên người quen xưa mà Jules chẳng biết mù gì cả. Anh ta nói với Lucy:

Anh qua đây gặp bác sĩ Kellner một tí, chốc nữa quay lại

Nhưng Johnny Fontane đã phô ra hết cỡ phép lịch sự đầy quyến rũ của mình:

Xin bác sĩ một phút! Bác sĩ hãy ở lại đây, chúng tôi đi ngay bây giờ mà.

Nhờ bác sĩ cố chữa giúp cô em tôi cho ngon nhé.

Chỉ cần nghe Johnny nói chừng ấy, đôi tai nghề nghiệp của Jules đã nhận ra nét khàn khàn khác lạ trong giọng nói của hắn. Anh ta chợt nhớ là Johnny Fontane thôi hát đã hơn một năm nay, giải Oscar hắn nhận được là dành cho vai diễn chứ không phải cho giọng hát. Chẳng lẽ đến tuổi này rồi mà Johnny lại gãy giọng, còn các báo thì chẳng thấy viết gì hết. Và tất cả mọi người xung quanh cùng im lặng, không thấy ai bàn tán gì? Jules rất khoái những chuyện bí ẩn sau hậu trường; anh ta lắng tai nghe giọng của Johnny Fontane một lúc, cố xác định vì sao mà nó lại thay đổi như vậy. Có thể là do làm việc quá tải, hoặc có thể là vì uống quá nhiều; hút quá nhiều, chơi bời quá trác táng, bừa bãi. Giọng nói nghe rất khó chịu, với nó thì không thể nào lên sân khấu mà hát hỏng được.

===================== Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 8 ======================

Jules thận trọng hỏi:

Cổ họng anh… hình như bị cảm thì phải? Johnny lịch thiệp đáp:

Đâu có, chẳng qua là làm việc quá nhiều thôi mà. Tối qua tôi thử hát… Có lẽ tôi không thể chấp nhận được một chân lí đơn giản: Cùng với tuổi tác, giọng của mình cũng tàn tạ đi. Già rồi, chẳng trốn đi đâu được.

Hắn nở một nụ cười hồn nhiên, Jules hỏi:

Thế các bác sĩ đã khám cho anh chưa? Có lẽ cũng nên điều trị đi đấy. Vẻ lịch thiệp của Johnny Fontane như giảm hẳn đi. Hắn lạnh mặt nhìn

Jules:

Đó là việc đầu tiên của tôi đã làm cách đây hai năm. Toàn là các chuyên gia có cỡ cả. Trong số đó có ông bác sĩ riêng của tôi, mà ông ta được coi là hàng đệ nhất ở California này. Họ khuyên tôi phải nghỉ ngơi, không cố gắng quá sức. Chẳng có gì đáng sợ cả. Đến tuổi này là phải thế vậy thôi.

Nói rồi Johnny quay đi, tiếp tục câu chuyện đang bỏ dở với Lucy, cố tìm cách làm vừa lòng cô, như vốn quen làm vừa lòng tất cả mọi phụ nữ trên đời. Jules lắng nghe chăm chú hơn. Có lẽ là một khối u mới nẩy sinh ra trên các dây thanh quản. Nhưng tại sao, rõ của khỉ, mấy thằng cha “chuyên gia có cỡ” lại bỏ qua nhỉ? Nó sờ sờ ra đấy kia mà? Hay là u ác tính và không thể mổ được? Nhưng nếu thế thì phải chữa bằng các phương pháp khác chứ.

Jules cắt ngang lời Johnny Fontane

Anh khám lần cuối hồi nào?

Cách đây chừng năm rưỡi.

Jules thấy rõ là Johnny rất bực mình với những câu hỏi đó nhưng vì có mặt Lucy nên phải cố nén sự khó chịu của mình lại.

Thế ông bác sĩ riêng của anh… thỉnh thoảng có kiểm tra cho anh chứ?

Dĩ nhiên, – Johnny Fontane đáp với vẻ ngán ngẩm. – Kiểm tra thường xuyên. Bộ anh muốn nói trắng anh hiểu biết rõ hơn ông ta phải không?

Ông ta tên là gì. – Jules hỏi tiếp, giọng vẫn tỉnh bơ như không. Johnny đã bắt đầu cáu:

Tucker, bác sĩ James Chắc anh biết cái tên này chứ?

Ai mà chẳng biết tên đó, nó gắn liền với các minh tinh màn bạc sáng giá nhất Hollywood, với một trại điều dưỡng chém đắt khủng khiếp. Jules cười khẩy, đáp:

Chứ sao nữa. Bác này có tiếng là máy cứa đấy.

===================== Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 8 ======================

Johnny Fontane lần này không giấu giếm sự bực bội của mình nữa:

Anh cho là anh giỏi hơn ông ta chắc? Jules cười:

Thế anh hát hay hơn Carmen Lombardo chắc?

Anh ta ngạc nhiên thấy Nino Valenti phá lên cười sằng sặc, đầu đập vào ghế côm cốp. Câu đùa chẳng lấy gì làm sắc sảo lắm. Mồm Nino phả ra toàn mùi cognac nên Jules thấy ngay rằng, tuy mới sớm sủa thế này nhưng Mr. Valenti đã chếnh choáng lắm rồi.

Johnny nhăn nhó nhìn bạn:

Lúc nào tao nói đùa, mày hãy cười nhé.

Lucy thò tay ra và kéo Jules lại gần mình, lên tiếng:

Johnny, anh đừng qua bề ngoài mà xem thường anh ấy. Trước mặt anh là một bác sĩ giải phẫu đại tài đấy, và nếu như anh ấy bảo rằng anh ấy giỏi hơn bác sĩ Tucker của anh thì có nghĩa đúng là như vậy. Anh hãy nghe lời anh ấy đi,

Cô y tá vào phòng báo giờ thăm bệnh nhân đã hết. Bác sĩ điều trị cần làm vài việc và mọi người phải ra ngoài. Jules khoái chí thấy Lucy quay ngoắt đầu đi lúc Johnny Fontane và Nino Valenti định hôn vào môi cô, cô chìa má ra cho hai người, nhưng cả hai có vẻ không lấy làm lạ. Cô để Jules hôn vào môi mình và thì thào:

Chiều anh lại đến nhé.

Jules gật đầu. Ngoài hành lang Valenti hỏi anh ta:

Lucy có gì nghiêm trọng không? Tại sao nó lại phải mổ? Jules lắc đầu:

Không có gì đâu. Chỉ là một vài khuyết tật bình thường của đàn bà thôi. Hoàn toàn vô hại. Nhưng tôi phải lo nhiều hơn các anh chứ, tôi định cưới cô ta mà.

Hai người nhìn Jules vẻ tò mò khi anh ta hỏi:

Làm sao các anh biết Lucy nằm viện?

Fredo nó gọi điện bảo bọn này đến thăm, – Fontane đáp. – Chỗ quen biết ngày xưa ấy mà. Lucy là phù dâu hôm con em gái Fredo cưới.

À – Jules tỏ vẻ hiểu. Anh ta không để lộ là mình đã biết hết chuyện đó rồi, có lẽ vì thấy bọn này xem chừng muốn giấu giếm việc Lucy đi lại với

Khi họ đi dọc theo hành lang, Jules lại quay sang nói với Johnny Fontane:

Tôi là người quen của bệnh viện này. Anh để tôi thử xem qua cổ họng anh một tí.

Johnny lắc đầu:

Bây giờ tôi bận lắm. Nino Valenti cười khẩy:

Cái họng này đáng giá bạc triệu đấy. Johnny đâu có chịu để bọn lang vườn vớ vẩn sờ vào.

===================== Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 8 ======================

Jules hiểu rằng Nino chọc kháy Johnny, nên cười thân thiện đáp lại:

Nhưng tôi đâu phải lang vườn. Nói nghiêm túc, tôi được coi là bác sĩ giải phẫu trẻ xuất sắc nhất và chuyên gia chuẩn bệnh giỏi nhất vùng Bờ Đông trước khi tôi bị dính vào vụ phá thai đấy.

Đúng như Jules dự tính, việc anh ta công khai thú nhận vụ phá thai đã làm cho hai người tin và nể hơn.

Điều đó có nghĩa là có thể tin vào lời huênh hoang về chuyên môn của tay bác sĩ trẻ này. – Valenti đánh tiếng trước.

Thế anh cần bao lâu?

Chỉ mất chừng mười phút, – Jules đáp.

Hiển nhiên đây chỉ là nói dối, nhưng Jules là người tán thành việc nói dối nếu cần thiết. Chữa bệnh mà lại đi nói thật thì chỉ là trong các trường hợp cùng cực, và kể cả những khi đó không phải bao giờ cũng bắt buộc.

Thôi được, tôi đồng ý, – vì quá lo lắng, giọng vốn đã khàn của Johnny lại nghe càng khàn hơn, lạc hẳn đi.

Jules nhờ cô y tá trực tìm hộ một phòng khám bỏ trống. Tuy ở đó không có đủ tất cả những dụng cụ cần thiết nhưng với lần khám đầu như thế cũng đủ. Sau mười phút, anh ta đã biết chắc chắn là có một khối u nhỏ mọc trên thanh quản, điều này xác định không khó. Jules quay số điện thoại nội bộ và mời một chuyên gia về thanh quản đến gặp mình. Rồi anh ta quay sang nói với Nino:

Việc này phải kéo dài đấy, anh chẳng nên đợi làm gì.

Johnny trừng trừng nhìn viên bác sĩ trẻ, như không tin ở tai mình nữa:

Thế nào, ông mãnh, ông định bắt tôi ở lại đây à? Láo! Ông tưởng tôi sẽ cho ông sờ vào cổ họng của tôi đây chắc?

Với một vẻ khoái trá bất ngờ với cả chính mình, Jules nói thẳng ra như quất roi vào mặt Johnny:

Anh muốn làm sao, tùy, đó là việc của anh. Trong họng anh trên dây thanh quản có một khối u. Nếu anh muốn, anh có thể ở lại đây và chúng tôi trong vài tiếng đồng hồ sẽ xác định xem nó là loại u gì, lành tính hay ác tính. Tất cả chỉ cần vài tiếng đồng hồ. Nếu anh không muốn thì thôi. Có thể anh còn những việc quan trọng hơn.

===================== Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 8 ======================

Nino Valenti bèn nói chen vào:

Ta ở lại đi, Kệ mẹ chúng nó ở xưởng phim, chẳng việc quái gì đâu. Để tớ xuống gọi điện về cho chúng nó.

Cuộc khám nghiệm thực ra không phải vài tiếng đồng hồ mà mất cả buổi, nhưng mang lại kết quả tốt đẹp. Chẩn đoán bước đầu của viên chuyên gia thanh quản đã được khẳng định qua kết quả chiếu tia X và phân tích tiêu bản. Trong thời gian đi khám nghiệm quay lại phòng, Johnny Fontane, miệng bê bết i ốt, thở nặng nhọc, đã toan bỏ cuộc chạy trốn. Nino Valenti phải túm lấy vai ấn hắn ngồi xuống ghế bành. Khi mọi việc đã xong xuôi, Jules quay sang nheo mắt nhìn Johnny, vui vẻ tuyên bố:

Mụn cóc!

Johnny không hiểu. Jules nhắc lại.

Chỉ là mấy cái mụn cóc thôi mà. Chúng tôi sẽ bóc ra bằng hết như người ta bóc vỏ chuối ấy. Chỉ vài tháng nữa là cổ họng anh lại y như mới.

Nino khoái chí hét ầm ĩ lên. Nhưng Johnny Fontane lại nhăn mặt hỏi:

Thế giọng có sao không. Tôi có thể hát lại được chứ? Jules nhún vai:

Chẳng ai dám bảo đảm. Nhưng dù sao thì bây giờ anh cũng có hát được đâu, vậy khác gì nhau?

Johnny cau có nhìn viên bác sĩ trẻ với vẻ khó chịu ra mặt:

Này, ông mãnh, ông có biết ông đang nói cái gì không, quỉ tha ma bắt ông đi? Anh làm như báo cho tôi một tin mừng lắm đấy? Mặc dù nó có nghĩa là tôi sẽ không hát được nữa. Có đúng thế không?

Jules phát cáu. Mình làm ơn cho hắn đến thế, mà hắn, đồ đểu giả, lại giở giọng trách móc gàn dở! Anh ta lạnh lùng nói:

Nghe đây, Fontane? Thứ nhất, tôi không phải là ông mãnh của anh. Tôi là bác sĩ và phiền anh gọi tôi là “bác sĩ”. Tiếp nữa: Đúng, tôi đã báo cho anh một tin đặc biệt đáng mừng. Khi đưa anh đến đây, tôi đã nghĩ rằng khối u trong họng anh là ác tính và nói chung sẽ phải cắt bỏ toàn bộ thanh quản đi. Nếu như việc đó là chưa quá muộn. Tôi đã lo sẽ phải nói với anh rằng anh là một người chết rồi. Vậy anh có biết tại sao tôi lại mừng khi báo với anh rằng đấy chỉ là mấy cái mụn cóc không? Bởi tôi khoái nghe giọng hát của anh, nó giúp tôi tán gái khi tôi còn trẻ, hơn nữa anh là một nghệ sĩ thực thụ. Nhưng mà anh thối lắm biết chưa? Anh nghĩ rằng một khi anh là Johnny Fontane thì có nghĩa anh sẽ không bị ung thư hay một khối u không thể giải phẫu được trong não? Hay chứng nhồi máu cơ tim? Anh nghĩ mình là bất tử sao? Anh tưởng trên đời này không gì bằng giọng hát họa mi chích chòe của anh chắc? Anh chưa phải nếm mùi đau khổ đấy thôi. Anh thử dạo qua các phòng của bệnh viện này thì anh sẽ biết điều ngay. Rồi anh sẽ còn hát bài tụng ca mấy cái mụn cóc của mình. Vì vậy, xin anh đừng nói năng ngớ ngẩn nữa và làm ngay những việc phải làm đi. Còn tay thần y danh tiếng của anh: Nếu như hắn dám thò mặt vào phòng mổ thì tôi khuyên anh nên báo gấp cảnh sát là hắn mưu sát anh.

===================== Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 8 ======================

Nói xong, Jules quay ngoắt người bước ra cửa. Nino Valenti hét lớn sau lưng anh ta:

Hoan hô bác sĩ. Với thằng Johnny này thì phải quạt vào mặt vậy mới được.

Jules quay lại nhìn Nino, hỏi:

Còn anh, sáng nào cũng nốc bí tỉ như thế này à?

Có vậy thật!

Nino đáp với nụ cười thật dễ thương khiến Jules bất giác phải nói giọng nhẹ nhàng hơn là dự định.

Anh hãy nhớ là nếu cứ đà này thì quá lắm anh chỉ kéo được năm năm nữa là chầu ông vải đấy.

Nino Valenti ngẩng mặt lên trần, cười ha hả:

Những năm năm kia à? – Y cười sặc sụa.- Cha mẹ ơi, sao mà lâu thế?

***

Một tháng sau, Lucy Mancini ngồi bên bể bơi của khách sạn, một tay cầm cốc rượu, tay kia vuốt ve mớ tóc của Jules đang nằm gối đầu lên đùi cô. Anh ta chọc:

Thế nào, định nhờ rượu trợ hứng chắc? Trên phòng đã có hai chai champagne rồi, khỏi lo!

Thực chứ anh? Mà… có chắc bữa này mọi chuyện sẽ ổn không đấy?

Ổn là cái chắc! Đêm nay sẽ là một đêm tuyệt vời? Anh sẽ là nhà phẫu thuật đầu tiên trong lịch sử y học đích thân thử nghiệm công trình độc đáo của mình. Xem trước và sau có gì khác nhau, để còn viết thành sách cho đời được biết. Anh sẽ viết là: “Trước khi mổ, bệnh nhân phải tìm cảm hứng nhờ nỗ lực tâm lí và thủ thuật tinh vi do phẫu thuật viên hướng dẫn, còn sau khi mổ thì việc ân ái thực sự là một phần thưởng cao quí nhờ…”

Anh ta chợt kêu toáng lên, vì đang vuốt ve mớ tóc anh ta, Lucy bỗng bất ngờ xoáy mạnh một cú đau điếng. Rồi cô còn nhìn xuống mặt người yêu, dọa dẫm:

Nếu tối nay không thấy gì… thì đừng có trách nhé?

Tuyệt đối không thể có chuyện đó. Người ta đã làm ăn bảo đảm hết ý. “Không thấy gì” thế nào được! Có thấy hay không lát nữa sẽ biết liền.

===================== Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 8 ======================

Khi hai người dắt nhau lên phòng, Lucy ngạc nhiên thấy bàn ăn đã được dọn sẵn thật thịnh soạn, bên cạnh cốc champagne của cô còn có một hộp nhỏ rất đẹp. Mở ra, bên trong là chiếc nhẫn đính hôn với viên ngọc lớn.

Jules hào hứng:

Thấy chưa… đủ biết anh chịu chơi đến mức nào. Giờ chỉ còn phải kiểm tra xem em có xứng đáng được hưởng hay không mà thôi…

Lát sau Jules thì thầm:

Thấy anh làm búa bổ chưa?

Búa bổ lắm, búa bổ lắm.

Hai người cười vang và lại yêu nhau.

CHƯƠNG 23 

Qua năm tháng sống cuộc đời của kẻ vong tẩu trên đất Sicily cuối cùng Michael Corleone đã hiểu ra được nhiều điều trong số phận và tính cách của cha mình. Anh hiểu những người như Luca Brasi hay lão caporegime Clemeza là từ đâu ra, tại sao mẹ anh nhẫn nhục cam chịu cái vai trò dành cho bà trong gia đình. Ở Sicily, anh đã thấy họ không còn cách nào khác là phải đứng lên đấu tranh để thay đổi cái số kiếp đã dành sẵn cho họ. Michael hiểu vì sao Don Corleone thích nhắc lại rằng mỗi con người có một số phận riêng. Anh đã lần đến được các nguyên nhân của cái thái độ coi thường chính quyền hợp pháp, coi thường chính phủ – những cội nguồn của sự căm thù đối với tất cả những ai vi phạm luật omerta.

Trong bộ áo quần xơ xác, đầu đội chiếc mũ lưỡi trai đã cũ sờn, Michael xuống tàu ở Palermo; từ đó người ta đưa anh vào sâu trong đảo, đến tận trung tâm của một tỉnh hẻo lánh, nơi Mafia nắm quyền thống trị tuyệt đối, và Ông Trùm địa phương, tức Capo Mafioso, là người chịu ơn sâu Don Corleone vì một sự trợ giúp nào đó rất quan trọng trước đây. Chính ở tỉnh lỵ có thị trấn Corleone (mà cha anh khi chạy sang Mĩ đã lấy tên đặt làm họ mới cho mình để kỉ niệm quê hương) nhưng không còn một ai trong số thân thích họ hàng của Bố Già này còn sống ở đây nữa – những người phụ nữ đều đã sớm qua đời khi tuổi già chưa kịp đến, còn đám đàn ông thì hoặc đã bỏ mạng trong các cuộc trả nợ máu kinh hồn, hoặc buộc phải rời bỏ quê cha đất tổ đi lập nghiệp ở nơi khác. Sau này anh còn được biết thêm rằng cái thị trấn này đứng đầu thế giới về giết người.

===================== Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 8 ======================

Michael được bố trí ở trong nhà người chú của Capo Mafioso, một ông già độc thân đã ngoài bẩy mươi, là viên bác sĩ độc nhất của cả vùng. Còn chính Capo Mafiaso, một người đàn ông năm mươi lăm tuổi tên là Tommasino, vốn là Gabbellotto, trông coi cái lãnh địa khổng lồ của một trong những dòng họ có thế lực nhất Sicily. Nhiệm vụ của các Gabbellotto như lão là chăm lo sao cho đám dân nghèo không xâm phạm đến đất đai bỏ không một cách vô ích của chủ đất, không để họ tự tiện khai khẩn gieo trồng hoặc lén lút săn bắn trộm. Nói một cách ngắn ngọn, là bảo vệ tài sản của các ông chủ giàu có khỏi những sự xâm phạm cho dù là cực kì nhỏ đi nữa, cho dù là hợp pháp đi nữa, của đám dân đen. Nếu như một người nông dân nào đó dám nghĩ đến chuyện dựa vào pháp luật để kiếm một mẩu đất hoang nho nhỏ trong lãnh địa, thì Gabbellotto liền đe dọa sẽ trừng trị thẳng tay và kẻ khốn khổ đáng thương không còn nào khác là đành phải từ bỏ ý định của mình.

Ở trong tỉnh này, Don Tommasino còn phụ trách việc phân phối nước và ngăn cản kế hoạch xây các con đập đã được chính phủ Rome chuẩn y. Các con đập nếu được xây nên sẽ hạ giá nước ăn, gây nguy hại cho một ngành thương mại cực kì béo bở là nghề buôn nước giếng phun mà lão kiểm soát, phá vỡ toàn bộ các cơ sở cung cấp nước mà ở đây đã mất bao công sức gây dựng nên qua bao nhiêu thế kỉ nay. Tuy nhiên, cần phải nói rằng Don Tommasino thuộc phái cổ, lão không dây dưa với việc buôn bán ma túy hoặc mãi dâm. Chính vì vậy mới nảy sinh ra những mâu thuẫn với cánh trẻ vừa nổi lên ở Palermo – đám này chịu ảnh hưởng của dân gangsters vừa bị Hoa Kỳ trục xuất và dám làm bất cứ việc gì miễn là kiếm được tiền.

Don Tommasino, như hầu hết các Capo Mafioso, người cao lớn, dữ dằn, rất có uy tín đối với đám thủ hạ thuộc quyền. Dưới sự bảo vệ của một người như thế Michael có thể sống yên ổn chằng phải lo ngại gì, hơn nữa tung tích của anh lại được giấu kín, phạm vi hoạt động của anh được giới hạn trong các hàng dậu của trang trại ông già bác sĩ Taza.

===================== Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 8 ======================

Bác sĩ Taza, có khổ người quá cao so với dân gốc Sicily, da dẻ hồng hào, tóc bạc trắng, tuy đã ngoại thất thập nhưng tuần nào cũng mò ra Palermo chơi điếm, càng trẻ càng thích. Là một người rất say mê đọc sách, ông ta đọc tất cả những gì vớ được và đem các vấn đề đã đọc ra thảo luận với hàng xóm, với các nông dân mù chữ và với những người chăn súc vật trong vùng, điều đó khiến ông ta nổi tiếng khắp nơi là một lão già cuồng chữ. Đám nông dân ở đây thì cần gì đến sách với vở.

Chiều đến, bác sĩ Taza, Don Tommasino và Michael lại ra ngồi trong khu vườn rộng lớn rải rác những pho tượng bằng đá cẩm thạch mà trên hòn đảo này dường như tự mọc lên bằng phép màu trong các khu vườn bên cạnh những chùm nho chát đen mọng. Bác sĩ Taza rất khoái kể những câu chuyện không bao giờ dứt về Mafia, về những hoạt động của tổ chức này trong suốt mấy thế kỉ qua. Michael say sưa ngồi nghe. Thỉnh thoảng, cả Don Tommasino, ngây ngất bởi mùi hương đêm tươi mát và cốc rượu nho thơm nồng, bởi vẻ đẹp và cảnh tĩnh mịch của khu vườn huyền ảo, cũng cao hứng kể góp thêm những câu chuyện có thật của đời mình. Bác sĩ Taza là hiện thân của huyền thoại, còn Don Tommasino là hiện thực của ngày hôm nay.

Trong các khu vườn cổ đại này, trước mắt Michael dần hiện lên cội rễ của những con người như cha anh. Michael được biết rằng, khởi đầu từ Mafia có nghĩa là “nơi ẩn náu”. Về sau, nó biến thành tên gọi của cái tổ chức bí mật được lập nên để chống lại các lãnh chúa đã hàng mấy trăm năm nay đè đầu cưỡi cổ dân chúng Sicily.

#9. Nếu bạn muốn trao đổi thêm về sách nói hay có ý kiến gì liên quan Cuốn sách Dạy con làm giàu-Xây dựng con thuyền tài chính tập 12 đừng ngần ngại để lại dưới comment dưới bài viết này nhé.

Momo  : 0932.377.138 ( tài trợ cho người viết ) 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *