Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 5 Chương 13. Ngồi trong gian phòng rộng mênh mông của xưởng ghi âm, Johnny Fontane lúi húi tính các khoản chi phí trên trang sổ tay màu vàng. Các nhạc công lục tục kéo đến, toàn bạn bè hắn quen từ ngày mới tập tọng hát trên sân khấu nhạc Jazz.
Mời nghe,đọc thêm: Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 4
Mời nghe,đọc thêm: Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 6
Nhạc trưởng, một tay có tiếng trong làng nhạc nhẹ, một trong số vài người ít ỏi tỏ ra cảm thông với hắn lúc hắn gặp vận bĩ, chìa các bản nhạc và dặn dò đám nhạc công. Nhạc trưởng tên là Eddie Neils. Ông ta đang rất bận, chỉ vì cố nhân mà ông ta mới nhận lời ghi âm lần này, coi như làm ơn.
Nino Valenti ngồi gõ dương cầm vung vít, chốc chốc lại làm một hơi Whisky có đá trong chiếc cốc cao. Johnny cứ mặc kệ, hắn biết có hơi men Nino hát vẫn chẳng thua gì lúc tỉnh, hơn nữa hôm nay không cần gã trổ hết tài. Eddie Neils đã soạn riêng cho gã này hòa âm mấy khúc dân ca Italia và Sicily cổ và dựng màn đối đáp vui nhộn mà Johnny đã hát chung với Nino trong đám cưới Connie Corleone. Johnny biết Ông Trùm rất mê dân ca và quà Giáng Sinh cho ông thì chẳng gì bằng một đĩa hát thế này – có thế hắn mới mất công ghi nó chứ. Ngoài ra linh cảm còn nhắc bảo hắn rằng đĩa hát này sẽ bán chạy, triệu bản thì không đến nhưng chắc cũng khá. Lại nữa, hắn còn đoán ra Ông Trùm muốn gì ở hắn: Muốn hắn gây dựng cho Nino để trả cái ơn ông giúp. Nói gì thì nói, Nino cũng là con đỡ đầu của Ông Trùm cơ mà.
Johnny bỏ cuốn sổ tay màu vàng xuống ghế ra đứng cạnh dương cầm.
Thế nào, đồng hương – Hắn hỏi.
Nino ngước nhìn hắn, cố rặn ra cười. Thấy rõ gã đang hồi hộp. Johnny cúi xuống vỗ vỗ lưng gã:
Đừng ngại. Cố lên rồi tao sẽ dắt cho mày một em xuy nhất Hollywood chơi.
Nino nốc một hơi Whisky.
Em nào? – Gã lạu bạu. – Phò hay phạch.
Bậy, Deanna Dunn. Bảo đảm hết xảy.
Cu cậu sướng mê, nhưng còn vờ vịt hỏi lại:
Chứ bớp không có à?
Bây giờ dàn nhạc êm ả bắt vào khúc dạo đầu màn tạp ca. Johnny căng tai ra nghe. Eddie Neils chơi nhạc đệm theo phối âm riêng. Sau đó mới ghi thử. Vừa nghe, Johnny vừa ướm trước từng câu ca giọng thế nào, nhảy từ bài này sang bài kia thế nào. Hắn biết giọng hắn không kéo được lâu, nhưng không sao, chủ yếu là Nino hát, hôm nay hắn chỉ bám theo thôi. Dĩ nhiên đoạn hát đối thì không kể, phải giữ giọng cho nó mới được.
Nội dung bài viết
*********************** Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 5 Chương 13 ****************
Hắn lôi Nino dậy và hai người ra trước micro. Mới đầu Nino ngắc ngứ, làm lại lại hụt. Mặt gã lấm tấm đỏ lên vì bối rối. Johnny hỏi đùa:
Định cò cưa hả? Muốn ăn khoản vượt khoán hay sao đấy?
Không có mandolin nó cứ làm sao ấy, – Nino lầu bầu. Johnny nghĩ ngợi một lát:
Mày thử cầm cốc rượu xem nào, – hắn đề nghị, – Cứ tự nhiên như đang đánh chén ấy.
Thế mà ăn tiền, tuy cứ hơi tí Nino lại nốc. Giọng gã không vì thế mà dở đi. Johnny hát cầm chừng, không cố hết sức. Nino kéo càng, còn hắn chỉ nương theo, thêm thắt tí hoa lá xung quanh âm điệu chính. Hát kiểu ấy thích thú nỗi gì, thế mà Johnny lại rất đắc chí với nghệ thuật ra giọng của hắn. Mười năm ca thuê hát mướn có phải vứt đi đâu.
Đến màn đối đáp để kết thúc bài hát, Johnny mới lên hết cỡ khiến cổ họng hắn sau đó cứ cồm cộm. Màn này nghe mê li quá, xuyên thấu cả những trái tim chai sạn của cánh nhạc công già giơ – một chuyện năm thì mười họa mới có. Đám nhạc công cọ vĩ, bám phím, dậm chân thình thịch thay cho vỗ tay. Tay đánh trống khua một hồi nảy lửa tỏ ý khen ngợi.
Cả bọn vừa làm, vừa nghỉ, vừa bàn bạc suốt bốn tiếng liền. Trước khi về Eddie Neils đến trước mặt Johnny nói khẽ:
Nghe được đấy, chú mày. Có lẽ cậu đủ sức chơi một màn sôlô nữa đấy.
Vừa hay, tôi đang có một bài mới hợp với chú mày không chịu được.
Johnny lắc đầu:
Không xong đâu, Eddie. Một hai tiếng nữa giọng tôi lại vịt đực ngay đấy mà, nói còn không ra hơi huống hồ hát. Anh nghĩ sao, liệu có phải ghi lại nhiều không?
*********************** Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 5 Chương 13 ****************
Eddie trầm ngâm:
Bảo Nino mai đến đây, – ông ta nói. – Có mấy chỗ hỏng, có đoạn hát không đạt, nhưng tôi không ngờ Nino hát khá thế. Còn cậu thì chỗ nào tôi chưa ưng ý đã có bọn thợ nó mông má cho. Cậu không phản đối chứ
Ồ, không, – Johnny đáp. – Bao giờ nghe thử được đấy?
Mai, để tối tối một tí, – Eddie nói. – Cậu muốn nghe tại nhà chứ?
Hay lắm, – Johnny đáp, – Cảm ơn anh, Eddie. Thế thì mai nhé!
Đoạn hắn nắm khuỷu tay Nino và hai đứa về. Về nhà hắn chứ không phải nhà vợ. Đã xế chiều, Johnny bắt Nino đi xối nước và ngủ một tí cho tỉnh rượu. Đêm nay có tiết mục hấp dẫn, phải tỉnh như sáo sậu mới được.
Lúc Nino dậy, Johnny dặn gã:
Đêm nay có buổi gặp mặt của Hội Cô Hồn. Trong hội thiếu gì các đào thượng thặng, mà khán giả hằng ái mộ. Những tâm hồn cô đơn mà phải có các cuộc họp mặt tìm bạn chứ. Các đào toàn loại cứng cựa cả rồi, lại có tên tuổi nữa, nên không thể cặp bậy cặp bạ được. Có mót đến đâu cũng phải đợi những buổi họp mặt kiểu này.
Giọng mày làm sao thế? – Nino hỏi.
Johnny lúc ấy vẫn như nói không ra hơi. Hắn đáp:
Mỗi lần hát xong tao đều thế cả. Dĩ nhiên bây giờ tao không thể hát quanh năm suốt tháng được. Nhưng không sao, chỉ vài bữa là khỏi thôi.
Nino trầm ngâm hỏi lại:
Chết cha mày rồi, hả? Johnny nhún vai:
Này, Nino, đêm nay mày uống vừa vừa thôi. Mày phải cho lũ cô hồn kia biết thằng bạn đồng hương của tao không phải yếu máy chứ. Mày phải hăng máu vịt vào. Mấy con mẹ này trong làng phim là mạnh cánh lắm, biết đâu chúng nó sẽ kiếm cho mày một chân. Cứ cho các mẹ mê tơi là ăn tiền.
*********************** Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 5 Chương 13 ****************
Can ngăn cũng vô ích, Nino vẫn làm cạn một cốc Whisky. Sau đó gã hỏi:
Tao thì lúc nào chả hăng. Nhưng có thật mày giới thiệu Deanna Dunn cho tao không đấy.
Sao lại không – Johnny đáp. – Cứ yên chí!
Hội Cô Hồn là một hội có thật, một thứ cầu lạc bộ dành riêng cho đào kép có máu mặt ở Hollywood. Mỗi tuần hội họp mặt một lần vào tối thứ sáu ở nhà Roy McElroy, phát ngôn viên, đúng hơn là cố vấn giao dịch của công ti điện ảnh quốc tế Jack Woltz. Tiếng là ở nhà Roy, nhưng sáng kiến là của chính lão Woltz. Một số đào kép trụ cột của lão đã không còn trẻ trung gì, không có cánh hóa trang và phụ trách ánh sáng thì trông già đanh cả lũ. Có tuổi đâm ra lắm chuyện, các ông các bà hết cảm hứng, đóng phim mất hay. Cỡ tuổi họ làm sao đủ hấp dẫn đủ quyến rũ để mồi chài đàn ông được? Thực tế thì chẳng ma nào dám ve vãn các bà, vừa có tiền, vừa có tiếng, lại một thời tài sắc ai mà dám động vào, cứ gọi là ế ẩm suốt lượt.
Để giúp các mụ đào già đỡ mất công lông nhông tìm bạn, ông chủ Jack Woltz mới nảy ra sáng kiến tạo cơ hội cho các tâm hồn cô đơn tiếp xúc nhau mỗi tối thứ sáu. Cứ thử gặp một cái đã, phải duyên nhau thì bén, khó gì? Rút kinh nghiệm những đêm họp bạn dễ biến thành đập phá và quần thảo sex khiến cảnh sát phải đến góp vui mất mặt, nên ông chủ Woltz giao cho cố vấn McElroy đảm nhiệm tổ chức tại nhà để có gì dễ bề lo lót.
*********************** Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 5 Chương 13 ****************
Khốn nạn nhất là các chú kép hôi trông ngon mắt nhưng chưa tạo được tên tuổi, chưa được đóng vai nào xứng đáng. Tiếng là đi họp bạn vui chơi mà lắm khi như chịu cực hình méo mặt. Nhưng không đến không được vì bao giờ hãng cũng nhân dịp chiếu bộ phim mới ra lò để người nhà dự khán trước. Đành phải bấm bụng mà đi xem phim mới. Các em đào non không được mời, mà có mời chưa chắc đã dám đến.
Hội có lệ đến nửa đêm là chiếu phim. Nino Valenti được Johnny Fontane đưa đến lúc mười một giờ.
Cố vấn McElroy quần áo chững chạc, tươi cười đứng trước cửa đón. Vừa nhác thấy Johnny, tay này trợn mắt ngạc nhiên:
Ơ kìa, cậu cũng đến à? Johnny bắt tay, nói:
Tôi đưa anh bạn đồng hương sang chơi làm quen. Xin giới thiệu đây là Nino.
Cố vấn McElroy xiết chặt tay Nino, ngắm gã từ đầu đến chân:
Chết mất, – hắn nói. – Người ngợm thế này chúng nó ăn gỏi mất thôi!
Hai người được đưa vào sân sau. Gọi là sân sau, nhưng thực ra đó là một dãy phòng riêng có cửa kính trông ra vườn và bể bơi. Hội viên có đến cả trăm mạng, ai cũng li rượu cầm tay. Cả khoảng sân sau đều được bọn phụ trách ánh sáng rọi đèn để nịnh da, tôn thêm nhan sắc các bà. Nino để ý thấy mấy cô đào già mà từ lúc còn bé tí gã đã nghe danh. Những thần tượng quyến rũ của một thời thơ ấu xa xăm. Chao ôi, khi thần tượng xuất hiện bằng xương bằng thịt thì còn gì thê thảm cho bằng. Tuổi đời lớp nọ đè lớp kia, biến họ thành những món đồ cổ. Điệu bộ uốn éo càng dễ lòi của giả, không che mắt được ai. Đã dứt hai cốc đầy rồi mà Nino nhà ta vẫn mon men đến bàn rượu. Johnny luôn luôn theo sát một bên. Bỗng giọng Deanna Dunn thỏ thẻ cất lên bên tai. Giọng vàng của Deanna Dunn thì có bao giờ Nino quên được, vả lại đàn ông cả triệu thằng còn nhớ như in ấy chứ.
Hai lần đoạn giải Hàn Lâm Viện, sáng giá nhất trong các đại minh tinh Hollywood cơ mà! Còn trên màn ảnh thì không ai sánh kịp nàng.
*********************** Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 5 Chương 13 ****************
Ê, Johnny, – Ả nói, – chú là xấu chơi lắm đấy nhé. Mới thử nắn gân một bận là chú mình chạy làng, làm chị nhớ nhung quá đỗi, phát ốm lên được. Lại lần nữa xem sao nhé, Johnny?
Nino thất kinh, chưa bao giờ gã nghe người đẹp ăn nói kiểu ấy trên phim cả. Deanna Dunn chìa má cho Johnny hôn.
Hắn nói:
Gớm, đêm ấy về thằng em đau ê ẩm cả tháng đấy, bà chị ạ. Hôm nay có anh Nino đây, xin tiến cử với bà chị ông anh họ, người đồng hương, mạnh máy lắm. Bà chị sẽ không phải thất vọng đâu.
Deanna Dunn hờ hững đưa mắt nhìn gã:
Nhưng hắn có thích xem món phim mới khử của mình không? – Ả hỏi. Johnny khoái chí cười toe toét:
Hắn đã được xem bao giờ đâu mà biết thích hay không. Hay bà chị cho ông anh đây nhập môn luôn nhé?
Nói đoạn Johnny bỏ đi. Còn lại một mình với người đẹp Nino phải làm cốc đúp cho lại hồn, một nghệ sĩ lớn như Deanna Dunn đây Nino nhà ta kiêng nể lắm, ngưỡng mộ lắm, đâu dám thất thố. Rồi vẫn cái kiểu ỡm ờ lấp lửng ấy ả hỏi han về thân thế gã. Nino đi guốc trong bụng ả. Gã biết ả đang diễn vai gái giàu có cao sang tỏ lòng cảm thương cậu giữ ngựa hay anh tài xế nhưng rồi sẽ làm anh chàng vỡ mộng tình (nếu vai kia do Spencer Tracy đóng) hoặc vứt phăng tất cả để theo chàng đến cùng trời cuối đất (nếu đóng cùng Clark Gable). Nhưng thế đã sao. Gã tò mò kể hết chuyện gã với Johnny lớn lên với nhau ở New York ra sao, hai đứa đã hát hỏng với nhau như thế nào. Gã thấy ả có vẻ quyến rũ và rất hay.
*********************** Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 5 Chương 13 ****************
Chợt ả hỏi:
Làm thế nào mà thằng cha Jack Woltz lại để cho Johnny cái vai nọ ấy nhỉ?
Nino sửng sốt lắc đầu. Cô ả cũng không gặng. Nhưng không ngờ câu đầu tiên gã được nghe ả nói với mình đã khiến Nino cứ trố mắt ra:
Cậu biết không, loại như Johnny cả Hollywood chỉ đếm trên đầu ngón tay, còn thì toàn loại cua bấy cả, có nhồi cả đống thuốc tráng tinh bổ thận cũng chẳng nên cơm cháo gì
Ả nắm tay Nino kéo đi, coi như đã xí rồi, cấm không ai đụng đến nữa. Deanna Dunn có cái mũi hếch tiêu biểu của vẻ đẹp Anglo Saxon. Nino biết nàng lắm, gã đã được xem cảnh nàng một mình trong buồng ngủ, tan nát trái tim, rũ rượi khóc thương người chồng hào hoa sớm qua đời để lại nàng với đàn con côi cút. Gã đã được thấy nàng nổi giận, đau đớn, ề chề, song vẫn ngời ngời phẩm giá khi tên vô lại Clark Gable định lợi dụng rắc rối đẩy nàng đi làm điếm (Không bao giờ Deanna Dunn làm theo trên phim). Gã đã thấy nàng hân hoan với mối tình được đền đáp quằn quại trong vòng tay người nàng tồn thờ và đã thấy nàng chết, một cái chết bi hùng ít nhất là trong nửa tá phim. Gã đã ngắm nàng, lặng nghe nàng và mơ về nàng rất nhiều nên không thể ngờ.
Đã đến giờ chiếu “phim mới khử”. Deanna Dunn dắt Nino vào gian phòng chiếu rộng mênh mông. Rải rác có đến năm chục tấm đệm hai người nằm trải mỗi nơi một chiếc tách biệt. Bên cạnh mỗi đệm là một bàn thấp bày rượu, nước đá, gạt tàn. Nino châm cho người đẹp một điếu thuốc và pha hai cốc rượu. Hai người ngồi im. Đèn bỗng phụt tắt.
*********************** Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 5 Chương 13 ****************
Đến khi đèn bật sáng Nino vẫn chưa hết hoảng. Gã tò mò đưa mắt nhìn quanh. Qua vẻ mặt mọi người thì đây nhất định vừa có một trận “quần thảo” thực sự song song với bộ phim “mới khử” trên màn ảnh. Mắt mấy mụ già ngồi gần đó cứ sáng rực như đèn ôtô. Mọi người lục tục rời phòng chiếu. Không nói một tiếng Nino lẳng lặng chạy đến chỗ một lão già mà Nino biết là một kịch sĩ có tiếng. Ở đây trông lão chỉ toàn thấy đồ giả, ngoài ra, không còn gì khác, Nino đăm chiêu cầm cốc rượu lên. Đúng lúc đó thì Johnny chạy lại.
Khoái không mày. – Hắn hỏi – Làm ăn được chứ
Cũng cóc biết nữa – gã đáp. – Nhưng mà lạ lắm. Từ nay tao có quyền khoe là được Deanna Dunn lừng danh yêu một trận toái loài hả?
Vợ chà mèng còn chết nữa. Mụ có mời mày đến nhà không?
Không, có lẽ vì tao mải xem phim quá, – Nino lắc đầu Nino không thấy Johnny cười, hắn có vẻ trầm ngâm:
Mày đếch biết gì hết, – hắn nói. – Phí rượu? Được bà chị Deanna nói giúp cho một tiếng thì hay quá. Mày biết không, ngay tao đây này, khi mấy con mẹ tởm chết đi được mà vẫn phải lao như thường.
Nino giơ cốc rượu khoắng vung thiên địa, giọng hắn bét nhè hét toáng lên:
Tởm thì tởm, họ vẫn là đàn bà!.
Đứng tít đằng xa, Deanna Dunn nghe thấy tiếng gã quay lại. Nino bèn giơ cốc rượu lên chào. Johnny bực quá, quát:
Mày vẫn cứ nhà quê như thường
Thế đấy, làm đếch gì tao – Nino đáp.
Gã cười, cái cười dễ thương của thằng nát rượu. Nhưng Johnny biết tỏng gã giả vờ để có thể phun ra những gì lúc tỉnh không thể nói được trước mặt ông chủ mới. Hắn bá vai Nino thân mật:
Mày ma lắm. Có cái hợp đồng của tao đút túi rồi tao không đuổi được mày nên mày nói văng mạng chứ gì?
Mày không đuổi được tao à?
Không.
Thế thì cút cha mày đi?
*********************** Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 5 Chương 13 ****************
Johnny vừa ngạc nhiên vừa bực khi thấy Nino toét miệng cười. Nhưng hắn cố nhịn, mấy năm nay hắn đã khôn ra, biết điều hơn, tế nhị hơn, nhất là từ dạo xuống gối. Hắn đã hiểu vì sao Nino không khá nổi, vì sao gã hay làm hỏng việc của chính mình. Gã đâu có thiết thành công, giúp gã còn bị gã mắng cho ấy chứ.
Johnny nắm tay lôi Nino về, chân cẳng gã loạng quạng đi không vững.
Thôi thì mày, hát để tao hốt bạc vậy, – Johnny ghé tai gã – Đồng ý không, đồng hương. Mày thích sống kiểu gì thì tùy mày, tao chẳng ép nữa, chịu không?
Nino tỉnh ngay nhưng cố tình líu lưỡi giả vờ say:
Hát giúp mày hả, Johnny? Bây giờ tao hát hay hơn mày rồi nhé! Mà xưa nay lúc nào tao chả hát hay hơn mày chứ, Johnny?
Johnny đứng lại ngẫm nghĩ. Ra thế đấy, Nino xưa nay vẫn cho rằng gã hát hay hơn Johnny. Nếu hắn còn giọng thì Nino theo còn mệt, Johnny nghĩ thầm. Kể cả lúc còn bé hai đứa hát chung nữa.
Dưới ánh trăng, hắn nhìn thằng bạn nối khố, buột miệng chửi đổng:
Tiên sư mày! Cút mẹ mày đi!
Rồi hai đứa rũ ra cười, hệt như ngày bé.
***
Nghe tin Ông Trùm ăn đạn, Johnny Fontane phần lo tính mạng ông, phần sợ không biết có lấy được tiền mà làm phim không. Hắn định bụng lên New York thăm Bố Già nằm viện, nhưng đành thôi, ông không muốn hắn dây dưa vào mang tiếng. Thế là Johnny chỉ biết ngồi chờ. Một tuần sau mới có người của Tom Hagen đến cho hay giao kèo vay vốn làm phim vẫn còn hiệu lực có điều không phải một lúc năm phim mà lần lượt từng phim một.
Trong khi đó thì Johnny cứ để mặc Nino thâm nhập vào Hollywood theo ý gã. Lâu lâu hắn lại lôi ông bạn cũ đi đâu đó chơi bời một tối, nhưng tuyệt nhiên không o ép gì hết. Một hôm, hắn nhắc đến chuyện Don Corleone bị ám sát, Nino kể: “Mày biết không, có lần tao đòi vào băng mà Bố Già không chịu. Hồi ấy cứ xe pháo mãi tao chán quá chỉ muốn tìm việc gì có màu một tí. Thế mà này biết Bố Già bảo sao không? Cụ bảo thằng nào có số của thằng ấy. Số tao là số nghệ sĩ, nghề nhà tao không kham được”.
*********************** Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 5 Chương 13 ****************
Johnny ngẫm nghĩ, chịu Bố Già sắc sảo tinh đời. Ông biết ngay một thằng như Nino mà bon chen trong chốn giang hồ thì có ngày có chuyện và sớm muộn gì cũng mất mạng. Nguyên chuyện ăn nói bô lô ba la cũng đã đủ toi đời rồi. Nhưng làm sao Ông Trùm biết Nino có số nghệ sĩ? Mẹ khỉ, là vì ông tính thế nào Johnny Fontane này cũng ra tay giúp gã! Nhưng ông căn cứ vào đâu mà tính như thế chứ? Hết sức đơn giản thôi, Johnny nghĩ, trước mắt mình cụ chỉ cần thả một câu, rồi đến khi mình tìm cách trả ơn thì mới sực nhớ đến câu ấy. Chứ cụ đừng hòng chịu nói thẳng ra. Chỉ cần để cho mình hiểu muốn cụ vui lòng mình phải làm thế nào mà thôi. Johnny thở dài.
Nhưng giờ đây chính Bố Già đang lâm nạn, Jack Woltz lại chơi thằng con đỡ đầu của cụ thì còn biết bấu víu vào đâu, Oscar coi như đi đứt. Chỉ có Ông Trùm với những chỗ quen biết của ông mới có thể điểm được những huyệt cần thiết, khốn nỗi cánh Corleone lúc này lại bấn lên với bao nhiêu là việc. Johnny xăng xái đòi giúp một tay, nhưng Hagen đã từ chối thẳng thừng, cộc lốc.
Song, việc chuẩn bị cho bộ phim đầu tiên vẫn được tiến hành khẩn trương: Tay nhà văn tác giả kịch bản bộ phim Johnny vừa đóng đã viết xong cuốn tiểu thuyết mới và đã được hắn mời đến California thương lượng kín. Cuốn sách thứ hai của anh ta rất hợp với ý đồ của Johnny. Trước hết là vai chính không phải hát, thêm một màn mê li quằn quại với những bóng hồng, nhục dục, cộng thêm một vai như thửa riêng cho Nino. Nhân vật nói năng, hành động như Nino, ngay cả bề ngoài cũng y hệt. Đúng là cầu được ước thấy. Trước ống kính, Nino nhà ta chỉ cần thể hiện chính con người mình là đủ.
Công việc chạy ào ào. Johnny không ngờ hắn rành nghề làm phim đến thế, song vẫn cứ mời một bác tổ sư về trông coi cho chắc. Tay này trước đây từng vào sổ đen thành thử bây giờ đang phải vật vờ kiếm việc. Johnny không nhè chỗ đó mà bắt bí, ngược lại còn kí với ông ta một hợp đồng đàng hoàng với những điều kiện phải chăng và nói thẳng không úp mở: Có thế tôi mới nhờ ông mà kiếm được khá hơn.
Hắn hơi ngạc nhiên khi một hôm tay kia đến bảo phải lót tay cho thằng cầm đầu nghiệp đoàn, chừng năm chục ngàn gì đó. Có chút ít trục trặc liên quan đến chuyện làm việc quá giờ, đến các hợp đồng, thôi thì cứ chi đi cho được việc. Johnny dám ngờ tay này vòi tiền.
*********************** Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 5 Chương 13 ****************
Hắn bảo:
Gọi thằng anh chị nghiệp đoàn ấy đến đây cho tôi. Anh chị nghiệp đoàn là Billy Goff. Johnny bảo gã:
Tôi tưởng guồng máy nghiệp đoàn được bôi trơn rồi chứ. Bạn bè tôi bảo rằng khỏi phải lo chuyện này cơ mà. Không phải lo tẹo nào!
Goff nhơn nhơn hỏi lại:
Bạn bè nào bảo?
Ai thì anh biết rồi, – Johnny đáp. – Tôi không muốn nêu tên, nhưng ông ta đã nói thì chưa có
Bây giờ thì khác, – Goff nói. – Bạn anh đang gặp vận bĩ nên tiếng nói ông ta chẳng có kí lô nào ở Bờ Tây này nữa đâu.
Johnny nhún vai:
Anh chờ cho vài hôm được không?
Tùy đấy, Johnny, – Goff cười khẩy. – Có điều đừng gọi điện lên New York làm gì, chẳng bõ.
Ấy thế mà gọi lên New York lại được việc. Johnny phôn đến văn phòng Hagen. Hagen trả lời dứt khoát: Không chi.
Anh mà chi một xu nào cho thằng chó thì cứ liệu hồn với ông già, – y dặn. – Bây giờ mà anh làm cụ mất mặt thì đừng hòng cụ bỏ qua.
Vậy tôi nói chuyện thẳng với ông già được không – Johnny cố nói – Hay anh nói giúp nhé? Anh biết đấy, bộ phim không thể ách lại được…
Lúc này không ai được phép nói chuyện với cụ cả, – Hagen đáp. – Cụ đang yếu lắm. Để tôi bàn với Sonny xem dàn xếp thế nào. Nhưng phần tôi thì tôi quyết rồi đấy. Không cho thằng bợm ấy một xu nào hết. Thôi, có gì thay đổi tôi sẽ báo anh Johnny quẳng ống nói xuống. Chuyện lôi thôi với bọn nghiệp đoàn này tốn tiền kinh khủng, không khéo lại còn sập tiệm là khác. Có lúc hắn đã ngần ngừ, hay cứ im ỉm chi béng cho thằng Goff năm chục ngàn cho xong mẹ nó đi. Ông già nói là một chuyện, còn thằng Hagen nói lại là chuyện khác. Tuy vậy, Johnny vẫn quyết định cố đợi thêm ít ngày.
*********************** Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 5 Chương 13 ****************
Nhờ thế mà hắn đỡ tốn năm chục ngàn. Hai hôm sau người ta tìm thấy xác Billy Goff trong buồng ngủ nhà riêng ở Glendale, mình lỗ chỗ vết đạn. Thế là chẳng còn ai nhắc đến chuyện lấy lòng ông chủ nghiệp đoàn nữa. Johnny thấy hơi hoảng. Đây là lần đầu tiên Bố Già thò tay lấy mạng người gần hắn đến thế.
Suốt mấy tuần Johnny bù đầu với công việc: Nào loay hoay với kịch bản, nào chọn diễn viên, nào trăm thứ bà rằn. Hắn quên bẵng là mình mất giọng không còn hát được nữa. Nhưng khi nghe danh sách những người được đề nghị tặng giải Hàn Lâm Viện có tên mình, hắn đâm buồn vì không được mời trình diễn mấy bài “tủ” trong buổi lễ trao giải sẽ được truyền khắp nước. Song, hắn gượng vui mà lao vào công việc. Bố Già không tác động thì có mà mơ, có tên trong danh sách là quý lắm rồi.
Từ lâu nay chưa một đĩa hát nào của hắn bán chạy như đĩa dân ca Italia lần này. Nhưng Johnny thừa biết rằng phần nhiều là nhờ công của Nino. Hắn đành ngậm ngùi nhận mình không thể hát được nữa.
Đổi lại phim hắn làm ra trò. Hắn đi sớm về khuya, thường là trơ trọi một mình hắn lấy một đĩa cũ, lôi rượu ra vừa uống vừa nghe, khe khẽ hát theo từng đoạn. Phải, trước đây hắn chúa thật, phải nói là rất chúa. Hắn không ngờ mình lại hát được thế. Giá kể có bỏ hẳn cái thanh điệu có một không hai kia đi – chỗ này chẳng phải công lao quái gì của hắn cả – nghe vẫn có mê như thường. Hắn là một nghệ sĩ trời sinh ra mà không tự biết, và hắn còn không biết rằng với hắn hát có ý nghĩa thế nào. Rượu, thuốc, ăn chơi trác táng, rốt cuộc hắn đã huỷ giọng hát của mình đúng vào lúc bắt đầu hiểu ra đôi điều.
*********************** Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 5 Chương 13 ****************
Thỉnh thoảng Nino ghé chơi nhậu nhẹt, ngồi lại nghe hát. Johnny lại được dịp dè bỉu “Thấy chưa, hở đồ tăm tối khốn khổ? Cả đời tao đố mày hát được thế đấy!”
Mỗi lần như vậy Nino lại cười hiền lành và lắc đầu: “Ừ, tao thì chịu thật”.
Giọng gã nghe có vẻ thông cảm, như thể gã hiểu rõ gan ruột Johnny vậy.
Thế rồi một tuần trước khi bắt tay vào quay thì đúng ngày phát giải.
Johnny rủ Nino theo, nhưng gã chối đây đẩy. Johnny đành năn nỉ:
Chỗ bạn bè tao đã nhờ mày cái gì chưa? Chỉ xin mày hôm nay đi với tao thôi cơ mà. Có lẽ chỉ một mình mày thương hại tao nếu nhỡ tao hụt thôi.
Nino sững sờ một thoáng, nhưng liền ngay đấy đáp:
Đi chứ, sao lại không – Gã im lặng một lát, rồi tiếp – Còn nếu hụt giải cũng đếch thèm. Mày cứ việc say bí tỉ vào có gì tao trông Để chắc ăn, tao sẽ không uống một giọt. Sao? Bạn bè thế mày có chịu chưa?
Chịu rồi, chú – Johnny mừng hú. – Bạn bè phải thế mới được chứ.
Giữ đúng lời hứa, đêm dạ hội trao giải Nino đến đưa Johnny đi dự. Quả nhiên gã không uống giọt nào thật, tỉnh như sáo. Không hiểu tại sao một dịp long trọng thế này Johnny không mời em nào đi cùng nhỉ? Cô vợ cũ Ginny chẳng hạn? Chẳng nhẽ hai đứa đã tuyệt tình với nhau đến mức ấy? Nino thắc mắc và cảm thấy thèm rượu quá. Gã ngồi buồn xo ro suốt buổi trao giải, mãi đến khi người ta xướng tên nam diễn viên được Oscar. Nghe đến Johnny Fontane, Nino sướng quá nhảy cẫng lên vỗ tay ầm ĩ. Johnny chìa tay và Nino xiết chặt tay hắn. Gã biết lúc này thằng bạn gã đang tìm sự ấm áp và đồng cảm, và gã cay đắng nghĩ rằng ngoài đứa bạn nghiện ngập này Johnny không còn biết vin vào ai trong giờ phút vinh hiển của mình.
Sau đó là một cơn ác mộng. Bộ phim của Jack Woltz đoạt tất cả giải lớn nên bữa tiệc chiêu đãi do hãng tổ chức đầy nghẹt cánh nhà báo săn tin và bọn săn người, cả đực lẫn cái. Nino vẫn tỉnh táo kè kè bên nách Johnny như đã hứa. Nhưng hắn đến đâu cũng bị các bà, các cô vồ lấy lôi đi nên chẳng mấy chốc đã say mềm. Cô đào được giải cũng được chiếu cố y hệt, nhưng cô ta chắc là khoái chí nên còn tươi tỉnh hơn Johnny nhiều. Cả đám chỉ một mình Nino là thằng đàn ông duy nhất không để mắt đến cô nàng.
-
#9. Nếu bạn muốn trao đổi thêm về sách nói hay có ý kiến gì liên quan Cuốn sách Dạy con làm giàu-Xây dựng con thuyền tài chính tập 12 đừng ngần ngại để lại dưới comment dưới bài viết này nhé.
-
Điện thoại: 0888.605.666 / 0932377138
-
Website: baohiempetrolimex.com | | thegioibaohiem.net
-
Zalo, Viber: 0932.377.138
-
-
Momo : 0932.377.138 ( tài trợ cho người viết )