Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 4

1241 Lượt xem

Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 4. Sự căng thẳng đã tiêu Michael lúc lắc đầu: Vì không còn cách nào khác nên tôi mới quyết định như thế thôi, Tôi không thể để mặc cho chúng nó ám hại ông già lần nữa. Mình biết Sollozzo chỉ cho một mình tôi đến gần hắn.

Mời nghe, đọc thêm: Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 3

Mời nghe, đọc thêm: Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 5 

Tôi đã nghĩ đi nghĩ lại cả rồi. Ngoài tôi ra, không ai dám chơi một đại úy cảnh sát nữa. Có thể anh dám đấy Sonny, nhưng anh còn vợ con, và nếu bố không qua khỏi thì anh là trụ cột trong nhà. Còn lại tôi với Fredo. Fredo coi như nghỉ chơi. Vậy là chỉ có tôi. Đơn giản thế thôi, chứ một cú đấm thì có gì đâu.

Sonny bước đến ôm Michael.

Tao cóc cần biết mày suy luận kiểu gì, cái chính mày là người mình. Và tao nói thêm với mày điều này: Mày có lí suốt từ đầu chí cuối. Cậu nói sao, Tom?

Hagen nhún vai:

Suy luận có lí đấy. Hơn nữa, tôi cũng không tin thằng Sollozzo nó thật lòng muốn điều đình với mình. Tôi nghĩ thế nào hắn cũng chơi Ông Trùm cú nữa. Kết luận: Mình phải thịt Sollozzo. Thậm chí dù có phải giết luôn một đại úy cảnh sát nữa. Vấn đề là thằng nào đứng ra chơi hắn sẽ phải tha hồ hứng sấm sét. Chẳng nhẽ ngoài Michael ra, không còn ai nữa sao?

Sonny nói khẽ:

Tôi chơi được. Hagen gạt đi:

Anh thì có mười thằng McCluskey làm cận vệ, Sollozzo cũng chẳng dám cho anh lại gần cách một tầm đại bác. Vả lại, anh còn tạm thời gánh vác công việc, đâu có liều mạng được. – Đoạn y quay sang Clemenza và Tessio hỏi – Chỗ các chú có thằng nào dùng vào việc này được không, nghĩa là có kinh nghiệm và có đầu óc ấy? Sau này mình phải bảo đảm nuôi nó suốt đời.

Clemenza lên tiếng trước:

Không, Sollozzo nó nhẵn mặt hết rồi, nó đoán ra mưu kế của mình Nếu tôi hay Tessio đi thì cũng đến thế thôi.

================ Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 4  ==================

Hagen nói:

Thế trong bọn mới vậy, thằng nào mà không ai biết mặt ấy? Cả hai caporegimes đều lắc đầu quầy quậy.

Tessio còn chọc một câu:

Lính mới tò te làm thế nào được. Kể như đang đá chân đất bắt lên đá tranh cúp ngoại hạng còn gì.

Sonny nghiêm giọng kết luận:

Ngoài Michael ra, không còn ai. Có hàng tỉ lí do. Nhưng cái chính là bọn kia coi thường nó. Sau nữa, tôi cam đoan là nó làm ngon. Việc này rất quan trọng, mình không có cơ hội nào xáp gần thằng Thổ chó chết ấy hết. Vậy là ta có nhiệm vụ chuẩn bị mọi thứ thật tốt để yểm trợ cho Michael. Bọn nó giấu địa điểm thì mình phải tung người đi dò cho ra bằng bất cứ giá nào. Phải biết chỗ thì mới có thể nhét sẵn đồ nghề được chứ. Sau đó Clemenza phải tìm một khẩu thật độc để không ai mò ra được, nòng thật ngắn. Đạn chì, thuốc tự nhồi lấy, phải có sức công phá tối đa. Chính xác thì không cần lắm, bắn gần sát sạt mà. Nòng súng, cò súng phải bôi dầu cho trơn tru. Mike, mày nhớ nhé, bắn xong, thả súng xuống sàn luôn. Phải biết rằng mọi thứ có thể dàn xếp được, kể cả các nhân chứng và các cái linh tinh khác, nhưng nếu chúng nó tóm được mày với khẩu súng trong tay thì mày toi đấy. Bọn tao sẽ chuẩn bị đưa đón, giấu kín mày đi, mày đi đâu đó nghỉ ngơi chơi bời chừng nào êm êm hẵng quay về. Phải lặn lâu đấy, Mike, đừng có chia tay chia tiếc gì với con bé của mày làm gì, thậm chí bằng telephone cũng vậy. Bao giờ xong xuôi đâu đấy và mày đã được vượt biên an toàn, lúc đó tao sẽ nhắn nó hay rằng mày còn sống nguyên lành.

Nói đến đấy, Sonny nhìn thằng em rồi mỉm cười, ôn tồn nói:

Ngay từ bây giờ mày không được đi đâu hết. Tao sẽ giao Clemenza luyện tay cho mày. Nếu cần thì cứ việc bắn thử. Còn mọi cái đã có người lo cho mày. Yên chí chưa?

Michael Corleone chợt cảm thấy một cảm giác lâng lâng dào dạt quen thuộc, như thể đang đứng dưới vòi nước giá buốt. Anh bảo Sonny:

Việc gì anh phải dạy tôi nói gì với Kay còn cái gì thì không. Anh muốn nói là nói thế chứ đâu có phải bảo tôi đừng chia tay với cô ấy.

================ Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 4  ==================

Sonny vội vàng cãi:

Đừng giận, tao nghĩ mày là tay mới và tao đang chủ trì cơ mà. Thôi bỏ đi.

Michael bật cười:

— Anh bảo sao? Tôi mà tay mới ấy à? Ông già dạy cái gì tôi cũng biết hết chứ tôi đui, tôi điếc sao?

Hai anh em nhìn nhau cười ha hả, làm mọi người cùng cười theo. Hagen rót rượu cho cả bọn. Mặt y rầu rầu. Vậy là chàng thư sinh nhà ta phải tự tay giết người đây. Thuộc làu luật pháp như nó giờ cũng toàn chơi luật rừng đây. Haghèn rầu rĩ nói:

— Thôi đành vậy, ít ra thì bây giờ mình đã biết chắc là phải làm gì.

CHƯƠNG 11 

Ngồi văn phòng mình trong bót, đại úy cảnh sát McCluskey mân mê ba chiếc phong bì dày cộm đầy cuống biên đề. Biết được ám hiệu của mấy thằng chủ đề này thì hay quá! Tối qua đi ráp, lão vừa tạt vào một ổ bao đề của cánh Corleone, thu được bao nhiêu là tang vật đây. Thằng chủ đề chắc chắn phải lạy như tế sao để chuộc lại mấy cái phong bì quý giá này. Không có cuống đề thì biết lấy gì mà so? Không so thì bọn dân chơi đem giấy lăng nhăng đến đòi bừa, tiền đâu mà trả. Tha hồ bóp, nhưng nó ghi loằng ngoằng thế này thì biết tổng số tiền mua đề bao nhiêu mà đòi cho phải? Nếu năm chục ngàn, cho chuộc năm ngàn là vừa. Nhưng nếu trăm ngàn hay hơn nữa thì đòi năm ngàn để mà hố với nó à?

McCluskey nắn nắn mớ giấy trên bàn trong phong bì. Thôi thì chờ nó rét chạy lên xin rồi chém bừa một quả vậy. Lão nhìn đồng hồ trên tường. Phải đến đón Sollozzo để đưa cái Thằng Thổ hủi ấy đi gặp đại diện gia đình Corleone rồi. McCluskey mở tủ lấy thường phục ra thay. Sau đó lão gọi điện cho vợ bảo rằng tối không về ăn cơm, có công vụ phải đi. Với vợ, lão rất kín tiếng nên bà ta đến giờ vẫn nghĩ rằng có thể sống nhờ đồng lương như bà đang sống đấy. McCluskey cười khẩy. Bà mẹ lão ngày xưa cũng tưởng thế, song chính lão thì được ông già truyền nghề đó cho từ hồi còn bé tí, mở mắt cho lão thấy các mánh làm ăn.

================ Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 4  ==================

Ông bố lão trước kia là trung sĩ cảnh sát, hàng tuần dắt thằng con lên sáu đi tua trong khu vực mình cai quản. Đến tiệm nào, ông bố cũng trỏ thằng con mà khoe:

— Thằng bé nhà tôi đấy!

Các ông chủ tiệm bắt tay ông trung sĩ, khen thằng bé ngoan và sột soạt mở ngăn kéo cho nó năm mười đôla ăn quà. Hết ngày là túi thằng McCluskey đầy tiền, còn mặt nó thì vênh váo tự hào được các bạn của bố khen, ai cũng lì xì cho nó ít tiền. Số tiền đó ông bố gửi hết vào nhà băng để dành cho con ăn học, chỉ cho thằng bé 50 cent là cùng. Sau đó bố con dắt nhau về. Các chú các bác cảnh sát hỏi nó lớn lên muốn làm gì, nó ngọng líu ngọng lô: “Cản xát”, khiến mọi người cười lăn cười bò. Và đương nhiên, hết trung học nó nhảy luôn vào làm cảnh sát chứ không học lên như bố nó dự tính.

McCluskey là một cảnh sát tận tụy, gương mẫu và quả cảm. Mấy thằng ma cà bông ngoài đường chuyên bắt nạt bà con, nhưng thoáng thấy bóng lão đâu là mạnh thằng nào thằng nấy chạy, rốt cuộc chẳng còn mống nào trong khu vực lão nữa. McCluskey không dắt con đi rảo các tiệm và không thèm ăn tiền của mấy ông chủ tiệm để làm ngơ cho các thùng rác đầy và xe đỗ sai chỗ. Lão ăn công khai bởi vì biết rằng lão xứng đáng được ăn, khác với đồng nghiệp, trong phiên trực lão không la cà xem phim hay ngồi lì trong các quán ăn những đêm đông lạnh lẽo. Lão tuần tra nghiêm chỉnh khu vực của mình.

Chủ các cửa hàng bách hóa hoàn toàn yên tâm trông cậy ở lão. Bọn họ rất biết ơn lão và đã chứng minh lòng thành của mình trên thực tế. Lão chẳng dại gì nhúng vào những trò mờ ám, mà chỉ ăn hối lộ và cứ thế leo dần lên, tuy không có những bước nhảy đột ngột. Trong thời gian đó, lão sinh được bốn thằng con và không thằng nào vào làm cảnh sát, tất cả đều học đại học, trong khi ông bố chúng leo dần từ trung sĩ lên trung úy rồi từ trung úy lên đại úy, và gia đình lão không biết thiếu thốn là gì. Thời đó McCluskey nổi danh là ăn bạo. Dân đầu nậu đánh cá khu lão phải chi cho lão nặng hơn bất cứ khu nào ở New York, cả bốn cậu con đều học đại học tốn kém lắm chứ, có ít ỏi đâu.

================ Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 4  ==================

Một thằng con của McCluskey học cùng Trường với Bruno Tattaglia ở Fordham thành thử lão đại úy cũng quen biết hắn. Gia đình McCluskey lâu lâu lại có quyền đến hộp đêm của hắn chơi bời một chầu miễn phí. Vào dịp Noel hay lễ hội gì, chủ quán lại có thiếp mời ngồi bàn danh dự với các quan khách, được giới thiệu với các nghệ sĩ có tiếng. Đổi lại, có gì trục trặc trong chuyện giấy phép hành nghề của các em chiêu đãi, nhất là các em có ”phích”, ông đại úy lại lo giúp cho.

Nguyên tắc làm ăn của McCluskey là không bao giờ để lộ ra rằng lão biết người ta chơi trò gì. Khi Sollozzo đến nhờ hốt giúp bọn bảo vệ Bố Già Corleone trong bệnh viện, lão đại úy không hỏi để làm gì. Lão hỏi: Bao nhiêu? Sollozzo đáp: Mười ngàn. Vậy là McCluskey biết ngay là để làm gì. Lão không nghĩ ngợi lâu la. Corleone là một trong những đầu sỏ lớn nhất của Mafia nước Mĩ, có trong tay các ô dù thần thế trong chính quyền mà ngay cả Al Capone cũng không dám mơ. Bất kì ai triệt được một đứa như thế đều là ân nhân của đất nước. McCluskey nhận tiền trước và làm đúng yêu cầu của Sollozzo. Rồi lúc Sollozzo gọi điện lại trách rằng vẫn còn hai thằng trong cánh Corleone lảng vảng trước cổng bệnh viện thì lão nổi khùng. Thế là thế đếch nào? Chính tay lão đã xúc hết bọn tay chân Tessio và đuổi mấy thằng dưới quyền rình ngoài cửa buồng bệnh thằng cha Corleone kia rồi cơ mà? Tiền người ta ăn rồi đành phải trả lại, lão là người trọng chữ tín, lấy gì cho mấy đứa cháu nội ăn học bây giờ? Chính vì lẽ đó mà lão nổi điên lên phi một mạch đến bệnh viện và cũng chính vì lẽ đó mà lão nện thằng Michael Corleone.

Nào ngờ mọi chuyện lại hóa ra hay. Lão đã gặp Sollozzo trong hộp đêm của Tattaglia và thằng kia đề nghị lão một cú làm ăn có lãi hơn nhiều. McCluskey không hỏi han gì hết, vì lão đã biết trước phải trả lời thế nào. Riêng về khoản “chi” là lão phải ngã giá rõ ràng. Lão không hề nghĩ rằng lão có thể mất mạng. Có thằng nào lại dở hơi đến nỗi dám tính chuyện thịt một đại úy cảnh sát New York cơ chứ. Một thằng cướp oai chấn giang hồ cũng đố có dám ho he khi bị một thằng cớm hạng bét đá đít tạt tai nữa là. Giết cảnh sát là không xong rồi. Bởi vì nếu vậy bọn cướp sẽ tha hồ ăn đạn vì đủ mọi lí do, nào là chống lại nhà chức trách, nào là chạy trốn khỏi nơi phạm pháp. Đứa nào dám làm gì nào?

================ Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 4  ==================

McCluskey thở dài và sửa soạn lên đường. Đau đầu thật toàn chuyện đau đầu. Bà chị vợ bên Irland chết vì bệnh ung thư, ốm quặt ốm quẹo suốt mấy năm trời, làm vợ chồng lão tốn không biết bao nhiêu tiền thuốc. Bây giờ lại còn phải chôn cất, ma chay. Rồi thì họ hàng lão, các ông chú, bà bác linh tinh đủ kiểu, lâu lâu cũng phải giúp ít nhiều để họ lần hồi trước vụ khoai tây được dỡ. Lão không thoái thác tránh trớ, không keo kiệt với bà con. Nhờ thế, mỗi lần hai vợ chồng lão về quê là lại được đón tiếp như vua. Hè này mà về thăm một chuyến cũng hay, hết chiến tranh rồi, vào mánh đều đều nên cũng rủng rỉnh.

McCluskey dặn thằng trực ban nếu có chuyện gì thì tìm lão ở đâu. Lão cần quái gì phải giấu ai. Chẳng nhẽ lão đi gặp mấy thằng chỉ điểm cũng không được à? Lão ra khỏi bót, đi bộ vài dãy nhà, sau đó mới vẫy taxi và đến chỗ Sollozzo đang đợi lão.

Việc chuẩn bị các thứ cần thiết để Michael biến khỏi nước Mĩ đã có Tom Hagen lo: Nào kiếm hộ chiếu giả, thẻ thủy thủ, nào thuê một giường trống trên chiếc tàu buôn Italia sắp về nằm đốc ở một cảng Sicily. Ngay hôm ấy một chiếc máy bay được tức tốc phái sang Sicily dọn chỗ cho Michael ở nhờ một lão trùm Mafia miền núi Sicily.

Sonny dặn Michael xong việc đi ra đã có một người tin cẩn để xe chờ sẵn. Người tin cẩn lần này là đích thân Tessio, lão hăng hái xung phong lãnh chân tài xế. Xe của lão trông cà tàng thế thôi nhưng máy cực khỏe. Biển số xe là biển số giả, nhưng chẳng cần thế cũng đã không ai xác minh nổi chủ xe là ai rồi. Chiếc xe này được chăm chút để dành cho trường hợp thật đặc biệt mới dùng đến.

Cả ngày Michael theo Clemenza để tập sử dụng khẩu súng bé xíu mà người ta sẽ giấu sẵn cho anh: Một khẩu hai nòng ngắn, đạn chì đặc biệt, vào lỗ nhỏ xíu, nhưng trổ ra to đùng. Không chính xác lắm nhưng cách năm bước thì trượt đằng nào được. Cò hơi cứng, chỉ phải vặn lại vài con ốc là ngon. Ống giảm thanh thì bỏ. Nhỡ có thằng nào rách việc chẳng can dự gì đến mình cũng nhảy vào lại phiền, phải nổ thật to cho dân tình rét hết không dám dây vào mới được.

================ Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 4  ==================

Trong lúc Michael tập ngắm, Clemenza luôn miệng dặn dò:

Bắn xong là thả luôn súng xuống sàn. Phải hạ tay xuống đã rồi hẵng thả cho nó rơi nhẹ xuống chân để dân tình không biết tưởng mày còn súng. Chẳng thằng chó nào biết đâu. Chúng nó mải nhìn vào mặt chứ đâu có nhìn vào Xong xuôi là rút. Nhưng chỉ đi rảo chân thôi đừng chạy. Đừng nhìn vào mặt ai, nhưng cũng đừng quay mặt đi. Mày phải biết là tụi kia sợ mày lắm, cái đó mày cứ tin tao. Ra đến nơi khắc đã có Tessio đợi sẵn. Mày cứ ngồi vào xe, mọi việc để chú ấy lo. Bây giờ mày thử đội cái mũ này vào tao xem.

Lão chụp chiếc mũ phớt xám lên đầu Michael. Vốn xưa nay không ưa đội mũ, Michael nhăn nhó nhưng Clemenza cứ ép:

Chẳng hại gì đâu, càng đỡ bị nhận mặt. Nhưng cái chính là để sau này bọn nhân chứng có cớ mà rút lời khai khi mình nói chuyện với họ. Mày đừng lo chuyện dấu tay, Michael, cái đó không phải việc của mày. Báng và cò súng sẽ được dán một lớp giấy dầu đặc biệt. Nhưng nhớ là đừng có mó vào các bộ phận khác đấy. Michael hỏi:

Sonny đã biết thằng Sollozzo định kéo tôi đi đâu chưa? Clemenza nhún vai:

Chưa. Sollozzo nó cáo lắm. Nhưng mày đừng lo, nó không đụng đến mày đâu. Chừng nào mày chưa về đến nơi nguyên lành thì thằng trung gian mình vẫn giữ, mà thằng này không phải loại tốt đen, một thằng có cỡ đấy. Sollozzo không chịu đổi mạng thằng kia lấy mạng mày đâu. Ở đây chẳng có gì phải tính cả. Mày chẳng có gì phải lo hết, chỉ bọn tao mới bỏ mẹ đây.

Sao, mệt lắm à? – Michael hỏi.

Chà, vàng mắt ra đấy con, – Clemenza nhăn nhó – Đánh lần này là đánh dốc túi, nhà Tattaglia chọi nhà Corleone. Cánh quét rác kì này tha hồ mà nhặt xác ngoài đường. – Lão lắc đầu. – Biết làm sao được, mình lùi một bước là nó tiến một bước, tỉa dần tỉa dà rồi nuốt sống mình luôn. Hay nhất là quất một trận cho nó sáng mắt Giá như ở Munich, thằng Hitler cũng bị no đòn thì có phải đỡ không, đằng này cứ nhường mãi, nhượng bộ mãi, rốt cuộc chỉ rước họa vào thân, còn kêu cái gì?

================ Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 4  ==================

Ngay từ năm 1939, Michael đã nghe bố anh cũng nói tương tự như vậy. Lúc đó chiến tranh thực ra còn chưa bùng nổ. Nếu ngày ấy các băng Mafia nắm Bộ Ngoại Giao thì chưa chắc đã xảy ra Thế Chiến Thứ Hai, Michael cười giễu.

Hai người trở lại bản doanh của Ông Trùm, hiện thời đang là bản doanh của Sonny. Sonny đang nằm còng queo trên đivăng. Văn phòng lúc còn Ông Trùm ngăn nắp là thế bây giờ bừa bộn như nhà trọ. Cơm nước bày lung tung trên bàn với nửa chai Whisky uống dở. Michael lay hắn dậy.

Này, anh bảo dọn dẹp ngay đi, ăn ở như lợn ấy! Sonny ngáp dài:

Ghê chửa, ông chỉ huy đi kiểm tra doanh trại cơ đấy? Những chuyện linh tinh dẹp đi đã. Mike, mãi đến giờ tao vẫn chưa biết bọn khốn kia lôi mày đi đâu đấy. Chẳng hiểu nhét súng cho mày làm sao bây giờ nữa.

Hay tôi cầm luôn theo người? – Michael hỏi -Dù nó có tìm thấy thì làm quái gì được mình? Nó chỉ thu súng là xong chứ gì?

Sonny lắc đầu:

Không được, – hắn đáp. – Đây là cơ hội duy nhất hạ thằng Sollozzo, không thể để hỏng được. Clemenza đã nói mày cách thả súng chưa?

Cả trăm lần rồi, – Michael đáp. Sonny đứng lên thò tay sờ mặt Michael:

Hàm mày thế nào, chú em?

Nhức lắm! – Michael đáp. Cả nửa mặt bên trái nhức nhối đau. Anh cầm chai rượu trên bàn tu một hơi, thấy đỡ hơn.

Sonny kêu:

Từ từ chứ mày, bây giờ đâu có phải là lúc nốc cho lắm vào, nằm thẳng cẳng là mệt đấy.

================ Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 4  ==================

Michael đốp chát:

Thôi cút cha ông đi, cũng làm bộ làm tịch… Nói anh biết, ngoài mặt trận, tôi còn đụng khối thằng ghê hơn Sollozzo nhà anh nhiều, trong những tình thế còn bí hơn nhiều. Nó đã là cái thá gì? Nó có ca nông súng cối không? Có phi pháo, có mìn cả bãi không? Bất quá chỉ là một thằng tướng cướp với một thằng cớm gộc ngồi bên chứ đếch gì? Cốt là có dám không, chứ giết thì giết được Dám chơi mới là khó chứ.

Hagen bước vào. Đáp lại cái nhìn câm lặng của Sonny, y lắc đầu:

Chẳng có quái gì cả, – Hagen nói – Có lẽ thằng Sollozzo im lặng đến phút chót đấy.

Chuông điện thoại réo. Sonny bước đến và giơ tay ra hiệu đừng làm ồn, mặc dù chẳng ai nói năng gì. Hắn viết gì đó vào sổ tay và nói: “Được, nó sẽ đến,” đoạn bỏ máy.

Thằng chó Sollozzo này chơi kĩ gớm? Thế này nhé. Tám giờ tối hắn với đại úy McCluskey sẽ đến bar của Jack Dempsey bên Broadway để đón thằng Michael. Từ đó cả ba mới kéo nhau đi đâu không biết. Còn thế này nữa Mike và Sollozzo sẽ nói chuyện với nhau bằng tiếng Italia để thằng cớm người Irland kia chẳng biết cái mù tịt gì. Thằng McCluskey ngoài “soldi” là lính ra không biết tí cóc khô nào tiếng Italia cả. Còn mày, Mike, chúng nó biết là mày nói thạo thổ ngữ Sicily.

Michael nói khô khốc:

Hơi quên rồi, may mà không phải nói lâu. Tom Hagen nhắc:

Chừng nào thằng trung gian chưa đến thì chú cũng đừng đi vội,

Chỗ này đã thỏa thuận cả chưa?

Clemenza gật:

Thằng trung gian đang ngồi sát phạt với mấy đứa đàn em tôi. Bọn này sẽ chờ có lệnh tôi mới thả nó về.

Sonny ngồi vào ghế bành:

Chà, quỉ thật, làm thế nào để biết bọn chó này chở nó đi đâu nhỉ? Hagen thở dài:

Đành phải cho bám đuôi, may nhờ rủi chịu vậy. Sonny lắc đầu:

Không xong, bám đuôi nó cắt như chơi thôi mà. Bọn nó phải lo chuyện đó trước tiên.

Bây giờ đã gần năm giờ chiều. Sonny nóng ruột đề nghị:

Hay mình đành chơi rừng vậy. Đợi xe nó vừa xề đến là quất luôn, trúng thằng nào thì trúng.

================ Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 4  ==================

Hagen lắc:

Không được. Chắc gì lúc đó thằng Sollozzo ngồi trong xe. Nhỡ thằng khác thì sao? Chơi tù mù mình chỉ thiệt.

Chà, làm thế nào mà biết chỗ hội đàm bây giờ nhi? Bỗng Clemenza lên tiếng:

Hay là mình xét lại xem đã. Tại sao nó lại chơi kĩ thế mới được chứ? Michael nôn nóng đáp luôn:

Vì nó không thể đánh đu với tính mạng được, phải bảo đảm an toàn tối đa đã. Cẩn tắc vô áy náy mà. Nó thấy có chuyện nguy hiểm nên có bùa McCluskey vẫn chưa yên tâm.

Chợt Hagen búng tay một phát:

Quên mất! Thằng cha Phillips bên cảnh sát thì sao? Anh gọi cho nó một tiếng đi, Bảo nó hỏi ở bót xem lúc cần thì tìm đại úy McCluskey ở đâu. Thằng đại úy sợ cái quái gì mà giấu ai.

Sonny nhấc điện thoại thì thào nói gì đó rồi đặt máy.

Lát nữa nó sẽ gọi lại.

Nửa giờ sau mới có chuông điện thoại. Phillips gọi. Sonny hí hoáy ghi gì đó vào sổ tay rồi cúp máy. Quai hàm hắn bạnh ra:

Có lẽ xong rồi đấy. Đại úy McCluskey đi đâu đều phải nhắn lại để lúc cần có thể gọi được. Hôm nay từ tám đến mười giờ hắn sẽ ở bên Bronx, tiệm ”Trăng Xanh”. Có ai biết quán này không?

Tessio nói chắc:

Tôi biết. “Trăng Xanh” thì tuyệt cú mèo rồi. Một tiệm ăn nhỏ kiểu gia đình. Các bàn đều được ngăn riêng để khách có thể nói chuyện khỏi bị nhìn trộm. Nấu nướng khá. Chẳng ai để ý đến ai. Ngon rồi. – Lão sán đến bàn, bẻ mấy điếu thuốc lập sa bàn nói tiếp – Đây là cửa ra vào này. Michael chơi xong ra ngoài, rẽ tay trái, tới góc đường rẽ trái tiếp. Thấy mày là tao bật đèn pha chạy đến, mở sẵn cửa để mày lên. Có gì nguy hiểm cứ đánh tiếng tao biết tao tiếp viện

================ Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 4  ==================

Đoạn lão quay sang Clemenza:

Clemenza, anh phải nhanh tay lên. Phái ngay một đứa đi đặt súng đi. Nhà vệ sinh trong tiệm làm theo kiểu cổ, giữa bồn xả nước và tường có một khoảng trống. Bảo gắn súng đằng sau bồn nước bằng băng dính là yên. Mike, lên xe thế nào bọn nó cũng lục soát người mày, thấy mày không có gì là tụi nó yên tâm. Vào quán mày phải chờ một lúc cho chúng nó khỏi nghi, sau đó xin lỗi đứng dậy mà ra. Nhưng trở vào là làm luôn, không chần chừ lôi thôi. Đừng có ngồi vào bàn, xổ tới là nổ luôn. Bắn là phải chắc ăn. Cứ nhè đầu mà nã, mỗi thằng một viên rồi biến thẳng cẳng.

Sonny gật gù có vẻ tán thành, nhưng vẫn quay sang Clemenza dặn hờ:

Chú lấy đứa nào thật tinh đi đặt súng nhé, phải bảo đảm chắc trăm phần trăm đấy. Đừng để thằng em tôi nó lại ra tay không là không xong đâu.

Clemenza trả lời chắc chắn:

Khẩu súng sẽ nằm đúng chỗ, tôi bảo đảm.

Thôi được – Sonny nói – Nào, ta làm đi. Tessio và Clemenza lật đật

Tom Hagen nói:

Sonny, để tôi đưa Michael sang New York nhé?

Không, – Sonny gạt đi – Cậu phải ở đây. Thằng Mike xong việc là đến lượt mình mướt mồ hôi, cậu phải ở đây với tớ mới được. Cậu đã nhắm mấy thằng nhà báo chưa?

Hagen gật:

Nổ một cái là tôi sẽ mớm tin cho bọn nó

Sonny đứng dậy bước đến nhìn thẳng vào mặt Michael. Hắn chìa tay ra cho em:

Thôi ra tay đi, chú mình. Mày không phải từ biệt bà già trước khi đi làm gì, tao sẽ nói lại. Tao sẽ chuyển lời chào cho cả em bé của mày nữa, có điều phải để sau. Được không

Được. – Michael đáp.- Anh nghĩ tôi phải đi có lâu không?

Ít nhất là một năm, – Sonny nói.

Có thể Ông Trùm sẽ xoay được chóng hơn, – Tom Hagen đá vào, – nhưng chú cũng đừng hi vọng quá. Nhanh hay chậm còn tuỳ thuộc nhiều thứ. Bọn nhà báo có xực những món mình mớm không, bọn cớm trong sở có bênh thằng đại úy của chúng không, các cánh khác có tức mà chơi lại mình không.

================ Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 4  ==================

Chỉ một điều có thể nói chắc là bọn mình sẽ khó sống, sẽ bị giềng đến nơi đến chốn, om xương ra đấy.

Michael nắm tay Hagen:

Dù sao anh cũng cố lo giúp, – anh nói – Tôi đã bôn ba suốt ba năm xa nhà, chán đến cổ rồi.

Hagen nhẹ nhàng:

Mike, bây giờ đổi lại cũng chưa muộn, mình sẽ đưa thằng khác đi Nếu chú cáu vì chuyện nó đánh chú thì không nên. Thứ nhất, McCluskey chỉ là đồ con lừa, sau nữa, đây không phải là chuyện ân oán, mà là một chuyện làm ăn.

Ngày hôm nay đây là lần thứ hai y thấy mặt Michael đanh lại, trên đó xuất hiện những nét giống Ông Trùm, vừa khó hiểu, vừa đáng sợ.

Tom, anh đừng tự bịp mình nữa. Mọi chuyện làm ăn đem áp dụng cho người khác đều là trò ân oán hết. Mọi thứ rác rưởi mà người ta phải nuốt hàng ngày trong khi làm ăn đều là chuyện ân oán. Và anh biết tôi học cái đó của ai không? Của Ông Trùm. Của bố tôi. Của Bố Già. Với cụ thì một người bạn bị sét đánh cũng là chuyện ân oán. Và thế này nữa, anh có muốn biết không: Những ai coi tai họa như một sỉ nhục đối với mình thì các tai họa ấy sẽ giữ sâu mãi không mờ. Phải, tôi coi việc tôi bị đấm vỡ hàm là tư thù của tôi. Phải mẹ kiếp, tôi coi việc Sollozzo định giết bố tôi là tư thù của tôi – Michael cười khẩy – Anh chuyển lời cho bố tôi rằng tôi đã học được ở cụ và rất mừng là có dịp đền đáp tất cả những gì cụ đã làm cho tôi. Với tôi, cụ là một người cha hiền.

Michael dừng lại một lát và tiếp:

Tôi không nhớ có bao giờ cụ đánh tôi hay Sonny, Fredo một cái nào. Connie thì càng khỏi phải nói, nó thậm chí còn không bị quát một tiếng là khác. Còn bây giờ anh hãy nói thật tôi nghe, Tom, Ông Trùm đã giết bao nhiêu người, tự tay mình hay mượn tay người khác, anh có biết không?

Tom Hagen nhìn đi chỗ khác.

Tôi sẽ nói chú nghe một điều chú không học cụ, – Y đáp – Đó là kiểu ăn nói thế này. Có những điều buộc lòng phải làm thì cứ làm, nhưng không việc gì phải nói. Không thèm phân trần thanh minh gì hết. Không có cách gì để thanh minh đâu. Cứ việc mình mình làm. Làm xong quên luôn.

Michael Corleone nhíu mày. Anh điềm tĩnh hỏi:

Với cương vị Consigliere, anh có đồng ý rằng để thằng Sollozzo sống là nguy hiểm cho Ông Trùm và cho cả nhà mình không 

Có – Hagen đáp.

Rõ rồi, – Michael nói. – Vậy thì tôi phải giết hắn.

================ Bố già-Maria Puzo-O.Balzac phần 4  ==================

Michael Corleone đứng trước nhà hàng Jack Dempsey bên Broadway và chờ. Anh nhìn đồng hồ: Tám giờ kém năm. Xem ra thằng Sollozzo này tính đúng từng phút. Còn anh thì bồn chồn đến sớm, anh đã đợi ở đây có đến mười lăm phút rồi.

#9. Nếu bạn muốn trao đổi thêm về sách nói hay có ý kiến gì liên quan Cuốn sách Dạy con làm giàu-Xây dựng con thuyền tài chính tập 12 đừng ngần ngại để lại dưới comment dưới bài viết này nhé.

Momo  : 0932.377.138 ( tài trợ cho người viết ) 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *