Bí mật của vua Solomon phần Cuối
Nội dung bài viết
GIÀU CÓ THỰC SỰ
Từ trước đến giờ, chưa bao giờ Abidan được đi xe ngựa, vì vậy cậu cảm thấy trải nghiệm này thật phấn khích. Không chỉ chưa bao giờ được đi xe ngựa, mà trong đời cậu còn rất ít được nhìn thấy xe ngựa. Cha cậu đã giải thích rằng, xe ngựa thường thích hợp hơn với việc đi lại trên đất bằng chứ không thích hợp với địa hình đồi núi xung quanh Jerusalem. Tuy nhiên, ai cũng biết rằng vua Solomon có 1.400 chiếc xe ngựa như thế, và có đủ ngựa để kéo những cỗ xe đó. Nhiều người trong thành phố cũng đang đóng xe ngựa.
Sự chuyển động của cỗ xe khiến Abidan cảm thấy như thể cậu đang bay là là trên mặt đất. Người đánh xe điều khiển những con ngựa đi chầm chậm qua các đường phố, lưu tâm để khỏi đụng vào người đang đi bộ hoặc cưỡi lừa. Tuy nhiên, cậu cũng cảm thấy hình như mình đang đi nhanh hơn trước đây rất nhiều.
===== Mục lục ====
Mời nghe, đọc: Bí mật của vua Solomon phần 1
Mời nghe, đọc: Bí mật của vua Solomon phần 2
Mời nghe, đọc: Bí mật của vua Solomon phần 3
Mời nghe, đọc: Bí mật của vua Solomon phần 4
Mời nghe, đọc: Bí mật của vua Solomon phần Cuối
===== Hết mục lục =====

Các chi tiết của chiếc xe ngựa nói cho Abidan biết rằng nó được mang về từ Ai Cập, và cậu cho rằng những con ngựa cũng từ đó đến đây. Cậu vẫy tay chào những người trên đường phố và cảm thấy có một chút tự hào khi được là tâm điểm của sự chú ý trong khu phố của mình. Khoảng một chục đứa trẻ con chạy theo họ. Cậu hiểu được sự phấn khích của chúng.
Người đánh xe ngựa là một người đàn ông cao, gầy, có vẻ mặt nghiêm nghị. Anh ta luôn nhìn về phía trước, thỉnh thoảng lại la lên, “Tránh đường nào. Tránh đường nào!”
“Chúng ta sẽ đi đâu ạ?” Abidan hỏi. “Rồi cậu sẽ thấy.”
Abidan mỉm cười. Cậu đã dần quen với những người hầu luôn kín tiếng của nhà vua.
“Chúng ta sẽ đi xa phải không ạ? Cháu hy vọng như vậy.” “Không xa đâu.”
Abidan đã thôi không đặt câu hỏi với người đánh xe và tự cho phép mình tận hưởng từng giây phút đang trôi qua. Trời quang mây, nhưng khói bốc lên từ các bếp lửa làm không khí nhuốm màu lam, mùi bánh mì nướng và các loại thức ăn khác đang bốc lên.
Họ đi từ khu phía nam của thành phố về hướng bắc, phía có cung điện của nhà vua. Abidan đoán rằng vua Solomon đã mở lòng nhân ái bằng cách cho xe ngựa đón cậu để cậu khỏi phải đi bộ qua cái thành phố nhỏ như những lần trước. Giả định đó đã nhạt nhòa đi khi người đánh xe điều khiển những con ngựa từ đường chính đi vào một con phố nhỏ. Ở đây có những ngôi nhà chỉ lớn hơn ngôi nhà một tầng mà cái gia đình năm người của Abidan đang sống một chút.
Chiếc xe ngựa dừng lại trước một ngôi nhà trông có vẻ đơn giản, có sân trước điển hình. “Đức Vua đang chờ cậu ở trong đó.”
Abidan không nhúc nhích. “Đức Vua của chúng ta đang ở trong căn nhà đó sao?”
“Đúng rồi. Đừng để nhà vua phải chờ đợi.”
===== Bí mật của vua Solomon phần Cuối =====
Abidan bước xuống xe, và chiếc xe ngựa chạy đi. Ngay giữa sân có hai người đàn ông lực lưỡng đang đứng, mỗi người đeo một thanh kiếm ở bên sườn. Quân cấm vệ, Abidan đoán.
Cậu mở cái cổng đơn sơ giữa bức tường và bước vào trong sân. Cậu bước vài bước về phía người đàn ông gần nhất. “Tôi là Abidan, con trai của Zerah. Tôi đến để gặp Đức Vua.” Giọng cậu run run khi đứng trong cái bóng cao lớn của người đàn ông này.
“Ở trong kia,” người vệ sĩ nói, chỉ tay vào cánh cửa của ngôi nhà. Abidan hít một hơi thật sâu và bắt đầu đi về phía cái cửa đang mở, không nghi ngờ gì là để đón cơn gió buổi sáng. Cậu bước qua ngưỡng cửa. Như hầu hết mọi nhà ở Jerusalem, bên trong nhà được chia thành nhiều khu vực: một chỗ để ngủ, một chỗ để nấu ăn, và một chỗ để ngồi. Vua Solomon ngồi ở một cái bàn dài, nhẵn thín, cánh tay phải chống lên mặt bàn, tay trái đang lấy thức ăn từ những cái bát. Một ông già có vẻ mặt buồn buồn và mái tóc bạc trắng đang ngồi trên chiếc ghế băng đối diện với nhà vua. Abidan đoán ông ta là chủ nhà.
Solomon nhìn lên. “Abidan à, ta thấy con đã đến đây an toàn.
Con đã tận hưởng cuộc hành trình đến đây tốt chứ?”
“Vâng, thưa Đức Vua vạn tuế. Cảm ơn Người đã ban cho con đặc ân được đi xe ngựa.”
“Hoàn toàn không phải thế đâu, Abidan. Nó dễ dàng hơn so với việc phái đi một người đưa tin cùng với những hướng dẫn. Vả lại, một thanh niên trẻ như con vẫn thích những thứ như vậy.”
“Con hy vọng rằng một ngày nào đó con có thể sở hữu một chiếc xe ngựa đẹp như vậy.”
Solomon nghiêng đầu. “Con ư?” Nhà vua nhìn ông già và nhướng mày. Ông cụ mỉm cười nhưng không nói gì. “Nào, bây giờ thì đến đây ngồi với chúng ta. Nemuel đã chuẩn bị bữa ăn cho chúng ta đấy.”
Abidan đi đến chỗ có một chiếc ghế khác và ngồi xuống. Có một bát quả chà là, cá khô và vài ổ bánh mì đặt trên bàn. Nemuel đứng lên và rót nước đã pha với rượu vào cốc của Abidan. Abidan cảm ơn ông.
===== Bí mật của vua Solomon phần Cuối =====
“Đây là cậu bé mà Đức Vua đã kể với thần phải không ạ?” Nemuel nói. “Trông cậu ta có vẻ thông minh đấy.”
Solomon cười to. “Trông cậu ta có vẻ bối rối.” Quay sang Abidan, nhà vua nói, “Con có bối rối không, con trai?”
“Có ạ, thưa Đức Vua. Con đoán rằng con sẽ được đưa đến cung điện của Người.”
“Dù là vua thì cũng thỉnh thoảng phải ra khỏi cung điện của mình chứ. Ta muốn đến thăm một người bạn của ta trong cung điện của ông ấy.”
Abidan cố nhịn cười. Chắc chắn là ngôi nhà này lớn hơn nhà của cậu, và cậu có thể thấy rằng nó có một số đồ đạc tốt, nhưng nó không thể là cung điện được.
“Ta rất vinh dự được đến đây.”
“Đức Vua thật là lịch sự.” Nemuel nói cùng với một nụ cười.
Abidan có thể thấy rằng hàm răng của ông cụ đã bị rụng vài chiếc. Không phải chuyện lạ đối với một người ở độ tuổi ông.
“Khi còn trẻ, Nemuel đã phục vụ trong triều đình của cha ta và đã tư vấn cho Người rất tốt. Ta biết ông khi trạc tuổi con, Abidan ạ. Chúng ta trở thành những người bạn. Sau khi ta lên ngôi, ông đã phục vụ ta trong nhiều năm.”
“Nhưng bây giờ ông không còn phục vụ Người nữa ạ?” Abidan hỏi.
“Ông đã về nghỉ hưu rồi. Ta thường đến để trò chuyện và xin lời khuyên của ông.”
Abidan lấy một quả chà là và cắn một miếng. Cậu ngắm nhìn Nemuel một lúc, sau đó ngắm nhà vua. Cậu đã trải qua nhiều bài học với nhà vua nên biết Đức Vua thường bắt đầu bài học trước khi Abidan nhận ra nó.
===== Bí mật của vua Solomon phần Cuối =====
“Được phục vụ nhà vua là một vinh dự,” Abidan nói. “Đúng thế. Tôi tự hào về công việc mà tôi đã làm.”
Cuộc trò chuyện chuyển sang hồi ức của Nemuel về Đức Vua Cha của Solomon, vua David, và những tình tiết bao quanh Đức Vua Cha. Abidan nói rất ít, chờ đến thời điểm khi nhà vua quay sang cậu và đặt một số câu hỏi. Thời gian trôi qua, và cuối cùng Solomon đã đứng dậy chuẩn bị ra về. Abidan theo nhà vua ra khỏi nhà, vẫn còn bối rối là tại sao cậu đã được mời ngồi cùng bàn với họ.
“Chúng ta hãy đi bộ về cung,” Solomon nói. “Đi bộ ạ?”
“Ta thích đi bộ, và con vẫn còn trẻ, vì vậy chẳng có gì mà con phải căng thẳng.”
“Vâng, thưa Đức Vua. Tất nhiên rồi ạ.”
Khi họ đã ra khỏi sân và đi về hướng bắc, hai người vệ sĩ trong sân đi sau họ một khoảng ngắn. Hai người vệ sĩ khác, những người Abidan đã không nhìn thấy khi cậu đến, đi phía trước cách họ mươi bước. Người đánh xe và chiếc xe ngựa đi sau cùng.
“Con cảm thấy thế nào khi cùng ăn một bữa với một trong những người giàu nhất ở Jerusalem này?” Solomon chắp tay sau lưng, và cúi đầu xuống một chút như một người đang suy nghĩ rất sâu.
“Con coi trọng mỗi phút con được ban đặc ân ở bên Người ạ.” Solomon lắc đầu. “Ta không đề cập đến mình.”
Tâm trí Abidan bối rối. “Con xin lỗi, thưa Đức Vua, nhưng con không hiểu. Đức Vua đang nói về ai ạ?’’
“Tất nhiên là Nemuel. Chỉ có ba chúng ta ngồi cùng một bàn, Abidan ạ.”
“Con biết… Con chỉ muốn nói… Nemuel có phải là một người giàu có ấy ạ?”
“Một trong những giàu có nhất mà con từng được gặp.”Solomon dừng lời và ngắm nghía Abidan. “Trông con có vẻ lúng túng nhỉ.”
“Vâng, thưa Đức Vua. Con muốn nói là, ngôi nhà của ông ấy rất đẹp, nhưng không phải là loại nhà mà người giàu có thường xây cho mình. Nó chỉ hơi lớn hơn nhà của cha con, và nhà con không phải là nhà giàu có.”
===== Bí mật của vua Solomon phần Cuối =====
“Con tính sự giàu có bằng kích thước ngôi nhà của một người sao?”
Abidan cảm thấy như thể cậu vừa bước vào một con dốc trơn trượt. “Không, thưa Đức Vua.”
“Thế thì nhận biết một người giàu có bằng cách nào?”
Abidan cố gắng bước thật cẩn thận và chầm chậm trong khi suy nghĩ để trả lời.
Solomon nhắc cậu. “Abidan ạ, đôi khi cách tốt nhất là nói một cách trung thực hơn thay vì tìm kiếm một câu trả lời mà con nghĩ là ta muốn nghe.”
“Vâng, thưa Đức Vua. Người giàu có mặc quần áo đẹp, có nhà to, sở hữu những thứ mà đa số chúng ta không thể có được.”
“Đúng là có nhiều người như con nói, nhưng Nemuel rất giàu có, nhưng ông không sử dụng sự giàu có của mình để xây nhà to và sắm quần áo đắt tiền.”
“Tại sao vậy, thưa Đức Vua? Nếu ông ấy có đủ khả năng làm những điều này, tại sao ông ấy lại không làm ạ?”
Solomon ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu, sau đó nói, “Một người giả vờ là giàu có nhưng chẳng có gì, người khác giả vờ nghèo nhưng lại có rất nhiều của cải” [Cách ngôn 13:07]. Nhà vua không nói thêm gì nữa. Ông thấy không cần nói. Abidan đã được dắt vào con đường giảng dạy như trước đây.
Như mọi khi, Abidan đọc lại những lời này nhiều lần, và cố gắng ghi nhớ. “Nemuel giả vờ là người nghèo nhưng rất giàu có ư?”
“Gần đúng, Abidan ạ. Như con biết, nhà của ông ấy to hơn nhà con. Ông ấy sống ở một trong những khu tốt nhất của thành phố, gần các đền thờ và các công trình công cộng. Ông ấy có đủ khả năng để làm nhiều điều khác nữa, nhưng ông ấy chọn lối sống như con đã thấy.”
“Thưa Đức Vua, con có thể hỏi một câu không ạ?” “Cứ hỏi đi.”
===== Bí mật của vua Solomon phần Cuối =====
“Nếu ông bạn của Người giàu có, nhưng làm việc trong triều đình của cha Người, thì ông ấy làm thế nào mà trở nên giàu có được ạ? Ông ấy có được thừa hưởng từ cha ông không?”
“Không, và ta sẽ giúp con bớt rắc rối khi phải hỏi nhiều nhé. Ta đã không đem đến cho ông ấy sự giàu có.”
“Con không hiểu, thưa Đức Vua.”
“Rất ít người hiểu, Abidan ạ. Nemuel đã dành cả đời để quản lý tiền bạc của mình. Ông ấy có đủ khả năng làm một ngôi nhà đắt tiền hơn nhưng ngôi nhà của ông ấy đã đáp ứng đủ các nhu cầu của mình và gia đình mình rồi. Ông ấy có thể mua được các loại thực phẩm tốt nhất, nhưng ăn uống đơn giản vẫn giúp ông ấy béo khỏe. Số tiền mà ông ấy không dùng đến, ông ấy tiết kiệm để dùng cho tương lai của mình. Abidan, con có biết nhiều người trạc tuổi Nemuel sống như ông ấy không?”
Abidan lục lọi trong trí nhớ của mình. “Không ạ, thưa Đức Vua. Hầu hết mọi người đều làm việc cho đến lúc chết hoặc không thể làm việc được nữa. Nếu họ không thể làm việc, thì gia đình họ hỗ trợ họ.”
“Nemuel không làm việc nữa và ông ấy tự chăm sóc mình và vợ ông ấy. Ông ấy có thể làm được điều này vì ông ấy nghĩ rằng, tốt hơn là chỉ chi tiêu những gì cần chi tiêu, chứ không tiêu cho những gì mà ông ấy có thể chi tiêu. Con có hiểu không vậy?”
“Con đang cố gắng để hiểu, thưa Đức Vua. Nemuel sống một cuộc sống thoải mái vì ông ấy đã không bất cẩn với tiền bạc của mình. Ông ấy nghĩ đến tương lai, chứ không phải thời điểm hiện tại này.”
“Con đã nói đúng rồi đấy, Abidan. Bây giờ, bài học đối với con là gì?”
“Con phải chi tiền cho thứ con cần, chứ không phải cho những thứ con muốn. Trải qua thời gian, con sẽ tích lũy đủ số tiền tiết kiệm đủ dùng cho nhu cầu trong tương lai.”
“Chính xác.”
===== Bí mật của vua Solomon phần Cuối =====
“Nhưng, thưa Đức Vua…” Abidan không dám hỏi. “Ta không nghe thấy cả câu con nói.”
“Có gì đâu ạ, thưa Đức Vua. Câu hỏi của con thật khiếm nhã.”
“Con muốn biết tại sao, nếu lời nói của ta là khôn ngoan, ta lại sống trong một cung điện lớn và mặc những quần áo đẹp như thế này, và có rất nhiều người hầu kẻ hạ, và sống trong sự xa xỉ. Có phải đó là câu hỏi của con không?”
Abidan cúi đầu. “Vâng ạ, thưa Đức Vua.”
“Có rất nhiều lý do. Trước tiên, sự giàu có của ta đã phát triển rất nhanh đến nỗi ta không thể sử dụng tất cả. Nó sẽ được truyền lại cho người thừa kế của ta và vương quốc này sau khi ta chết đi. Thứ hai, ta là vua của đất nước này. Ảnh hưởng của ta trải dài từ Ai Cập ở phía nam đến sông Euphrates rộng lớn. Ta đại diện cho không chỉ bản thân mình, mà còn cho cả vương quốc này. Ta giao thiệp với các vị vua của nhiều quốc gia. Điều quan trọng là họ nhìn thấy ta là một người có quyền lực, sức mạnh, giàu có, và trí tuệ.”
“Con hiểu ạ.”
“Tình trạng của ta là duy nhất. Những gì Nemuel đã làm được thì bất cứ ai cũng có thể làm được.”
Abidan gật đầu. “Một người giả vờ là giàu có nhưng chẳng có gì, một người giả vờ là nghèo nhưng có rất nhiều của cải.” Cậu nghĩ thêm một chút về những lời này. “Có những người trông có vẻ giàu có nhưng thực ra lại rất nghèo. Có những người mà người khác cho là nghèo, nhưng họ lại thực sự giàu có.”
“Đúng, Abidan ạ. Trong cả hai trường hợp, người giàu và người nghèo đều đã lựa chọn. Con sẽ phải đối mặt với sự lựa chọn như vậy.”
“Con sẽ lựa chọn đúng, thưa Đức Vua.” “Ta tin là con sẽ lựa chọn đúng.”
===== Bí mật của vua Solomon phần Cuối =====
“HÃY SỐNG DƯỚI MỨC BẠN KIẾM ĐƯỢC”
TÓM TẮT:
Hãy tìm và tạo ra tiền để đầu tư.
Từ hàng nghìn năm nay, mỗi năm có hàng nghìn người lâm vào cảnh đói nghèo thực sự vì họ cực kỳ lo lắng khi bị coi là nghèo khó.
– WILLIAM CORBETT, nhà soạn nhạc người Anh
in đừng bỏ qua chương này. Thậm chí tôi đã cân nhắc để đặt cho phần này thêm một tiêu đề nữa, ví dụ như “Tận hưởng cảm giác có thêm tiền trong ngân hàng” hoặc “Bạn chẳng có gì để chứng minh với bất kỳ ai,” hay bất cứ tiêu đề nào khác, để mong bạn đọc phần này của cuốn sách. Tuy nhiên, sự trung thực đã thắng thế và chúng ta đang vướng vào một thực tế đơn giản là, những người có số tiền trong ngân hàng lớn nhất thường là những người mà bạn chưa bao giờ nghĩ là giàu có. Một số người có thể gọi họ là kẻ hà tiện; nhưng tôi gọi họ là người khôn ngoan.
Bây giờ, nếu bạn nghĩ rằng đây sẽ là chương khó đọc nhất đối với bạn thì, tôi muốn cho bạn biết rằng, đó cũng là chương gây khó khăn nhất cho tôi khi viết nó. Bạn thấy đấy, tôi là một trong những người mà William Corbett1 đã nhắc tới, mặc dù tôi ra đời sau khi ông thốt ra những lời đó vài trăm năm. Tôi đã học hỏi rất nhiều về chủ đề này và tôi rất muốn bạn cũng học được. Vì vậy, tôi sẽ sử dụng một số lượng vừa phải các câu chuyện mang tính cá nhân. Tôi sẵn sàng chia sẻ nhiều lỗi lầm của tôi để giúp bạn tránh được những sai lầm mà tôi đã phạm phải, và cả những cái bẫy mà tôi đã rơi vào.
Tôi thường hỏi: “Làm thế nào để mình có thêm tiền trả hết nợ nần và đầu tư nhỉ?” Câu trả lời không phải luôn luôn dễ nghe: Chi tiêu ít hơn, không mua những thứ mà mình không thực sự cần, học cách sống dưới mức mình kiếm được.
===== Bí mật của vua Solomon phần Cuối =====
Chúng ta hãy trung thực: đó là loại tư duy không có trong nền văn hóa của chúng ta. Chúng ta là những người thích được “hài lòng ngay lập tức”. Chúng ta biết chúng ta muốn gì, chúng ta muốn nó như thế nào, và chúng ta muốn có nó ngay bây giờ. Thái độ này đã trở thành một dấu ấn của mọi thế hệ từ khi có sự bùng nổ dân số. Xin bạn hiểu cho rằng, tôi không rao giảng ở đây. Phần lớn thời gian trong đời, tôi đã là một thành viên có thẻ của cái câu lạc bộ “Tôi muốn có nó và tôi muốn có nó ngay bây giờ”. Ngành thẻ tín dụng đã tăng trưởng tới mức bùng nổ bởi vì rất nhiều người trong chúng ta có thái độ này.
Tuy nhiên, số những người đã trở nên giàu có nhờ tính tiết kiệm không thể đếm hết. Nhiều người ngạc nhiên khi biết một số người giàu có đã tằn tiện như thế nào.
VẤN ĐỀ THƯỜNG GẶP PHẢI LÀ LÚC KHỞI ĐẦU
Khi bạn còn trẻ và chỉ kiếm được 15.000 đôla một năm, có lẽ bạn đã tự tin rằng, khi bạn có một công việc tốt hơn, lương cao hơn, bạn sẽ có thể tiết kiệm được một số tiền. Cuối cùng, bạn đã có được công việc như thế. Nhưng bạn có tiết kiệm được nhiều hơn không? Không, bạn đã mua một chiếc xe chạy thật chắc chắn và hợp lý hóa việc mua đó bằng cách nói rằng, bạn không thể để mất công việc rất tốt này vì có một chiếc xe hay trục trặc. Điều đó thật dễ hiểu.
Bây giờ, bạn đang kiếm được 25.000 đôla mỗi năm và bởi vì các khoản chi cho chiếc xe và cho việc đi chơi với bạn bè – bạn có thể làm như thế vì bạn đã kiếm được nhiều tiền hơn rồi – nên bạn không còn gì để mà tiết kiệm. Không sao, bạn sẽ được thăng chức vào một lúc nào đó, trong tương lai gần. Cùng với nó là một khoản tăng lương và khoản đó, bạn tự nhủ mình, sẽ cho phép bạn bắt đầu tiết kiệm cho tương lai. Không thành vấn đề, bạn vẫn còn trẻ mà.
Bạn đã được thăng chức, vì đạo đức nghề nghiệp và sự cống hiến cho công việc của bạn. Xin chúc mừng! Ôi, bây giờ bạn đã kiếm được
40.000 đôla một năm. Khoản tăng lương khá lớn này chắc chắn sẽ cho phép bạn bắt đầu tiết kiệm tiền cho tương lai của bạn. Nhưng khi thu nhập của bạn bắt đầu tăng lên, bạn đã gặp người mà bạn mơ ước.
===== Bí mật của vua Solomon phần Cuối =====
Cô ấy thật hoàn hảo và hai bạn quyết định sẽ làm lễ thành hôn vào mùa hè năm sau.
Việc tán tỉnh cô ấy có thể hơi tốn kém, nhưng gã trai ơi, cũng đáng giá đấy. Bạn muốn chiêu đãi cô ấy ở những nhà hàng sang hơn, đi nghe hòa nhạc, và tặng cố ấy một số thứ khác đẹp hơn trong cuộc sống. Hai bạn làm việc chăm chỉ nên xứng đáng được tận hưởng những lần vui vẻ. Bạn nói: “Toàn công việc chứ có được chơi bời gì đâu…”
Bây giờ, bạn đã kết hôn. Bây giờ bạn đang mua căn nhà đầu tiên của bạn. Tất nhiên là ngôi nhà cần có đồ nội thất. Không lâu sau, bạn cần một chiếc xe khác để có thể đưa đón con cái.
Bạn có thấy chúng ta có thể đi xa tới đâu với câu chuyện này không? Chúng ta có thể dễ dàng đi qua mọi con đường, qua các thay đổi của cuộc sống cho đến khi nghỉ hưu. Tôi hiểu. Vì tôi đã như vậy. Tôi đã leo qua các tầng bậc thu nhập cho đến khi đạt đến mức khó tin, nhưng luôn luôn có một lý do chính đáng nào đó để tôi không tiết kiệm. Tôi có thể đảm bảo với bạn rằng, cùng với mỗi lần gia tăng thu nhập là một ngôi nhà đẹp hơn, xe hơi tốt hơn, các kỳ nghỉ xa hoa hơn, thành viên câu lạc bộ thể thao ngoài trời, quần áo mới, nhà hàng sang trọng hơn, trường tư thục, du lịch, và một nghìn ước muốn khác đều thèm khát túi tiền của bạn. Bạn cảm thấy bạn có khả năng chi trả, vậy tại sao lại không chi cơ chứ?
TẠI SAO CHÚNG TA KHÔNG TIẾT KIỆM?
Vấn đề không tiết kiệm được có hai phần chính. Phần thứ nhất, chỉ đơn giản là, khi chúng ta đã có tuổi và đã trải qua các giai đoạn trong cuộc sống bình thường, ngày càng có thêm nhiều thứ phải chi tiêu. Tất cả đều đúng, nhưng còn có một lực lượng khác, một lực lượng mạnh mẽ, khêu gợi, đầy hấp dẫn mời gọi chúng ta chi tiêu nhiều tiền hơn để đạt đến cấp độ hưởng thụ cao hơn.
Lực lượng này có tên: Đại lộ Madison. Nếu bạn chưa biết, thì đây là nơi có treo rất nhiều quảng cáo thương mại, được thiết kế để làm cho chúng ta chi tiêu nhiều hơn. Những người ở đây cực kỳ thông minh. Họ hiểu biết rất rõ về hành vi của con người, và có thể đã từng dạy cho Sigmund Freud2 và Carl Jung3 một vài điều mới mẻ cũng nên. Tóm lại, họ biết điều gì khiến chúng ta mua những thứ mà chúng ta không cần, không muốn, không có khả năng chi trả, vả lại, lại quá đắt so với giá trị. Những người này là bậc thầy về phản ứng mang tính cảm xúc. Chúng ta hãy nói luôn rằng họ chơi để giành chiến thắng, và họ luôn giành chiến thắng.
===== Bí mật của vua Solomon phần Cuối =====
Những nhà tiếp thị có một tài năng đáng kinh ngạc để “giúp đỡ” chúng ta nhận ra rằng chúng ta có thể hạnh phúc hơn rất nhiều nếu như chúng ta có cái nọ cái kia… Cuộc sống sẽ tốt hơn rất nhiều nếu chúng ta sở hữu cái nọ cái kia… Mọi người sẽ thích chúng ta hơn nhiều nếu như… Chúng ta sẽ thành công hơn rất nhiều chỉ khi chúng ta làm… Bạn đã hình dung được chưa? Nếu bạn nghĩ rằng bạn luôn có thể tránh được những thông điệp tinh tế này và thường thì chúng không được tinh tế cho lắm, bạn có thể đã lừa gạt chính mình. Mỗi năm, hàng tỷ, hàng tỷ đôla được chi cho quảng cáo. Nếu nó không hiệu quả thì các nhà sản xuất các sản phẩm đã không chi số tiền này.
Có nhiều người đang mua tất cả những thứ vớ vẩn này cơ mà.
Đã có nhiều nghiên cứu cho thấy, hiện nay một người tiêu dùng nhận được gần 3.000 thông điệp tiếp thị mỗi ngày. Ước tính thấp thì cũng có từ 850 đến 1.000 thông điệp mỗi ngày. Dù con số thực tế là bao nhiêu chăng nữa, chúng ta cũng đang bị tấn công dồn dập bằng những thông điệp về sản phẩm. Một số đến qua truyền hình, số khác qua đài phát thanh, Internet, e-mail, biển quảng cáo, thư trực tiếp, và nhiều phương tiện khác nữa. Không nghi ngờ gì, hình như nó giống như một phản xạ tự nhiên.
Phần thứ hai của vấn đề chi tiêu nhiều hơn tiết kiệm được là thái độ của chúng ta đối với tiền bạc. Nhiều người tin rằng họ có thể mua được hạnh phúc. Nghe có vẻ ngớ ngẩn khi chúng ta nói như thế, hoặc tất cả chúng ta đều phủ nhận điều đó, nhưng những hành động của chúng ta lại nói lên điều ngược lại.
Người không hài lòng với những gì mình có cũng sẽ không hài lòng với những cái mà mình chưa có.
– SOCRATES,triết gia Hy Lạp
Tại sao chúng ta không ngừng bị lừa bởi sự gian dối này? Vì cuộc sống vất vả và chúng ta mong muốn được giống như những người luôn mỉm cười, khỏe mạnh, sung sức, xinh đẹp mà chúng ta nhìn thấy trong quảng cáo. Trông họ có vẻ là những người có cuộc sống hoàn hảo.
Ai mà không muốn được như họ cơ chứ? Sao chúng ta chẳng bao giờ nhìn thấy một anh chàng mập ú, chán nản, mắt có bọng vì phải làm việc nhiều giờ dài, ngủ kém vì không ngừng phải lo lắng về tài chính trên những quảng cáo thương mại này nhỉ?
===== Bí mật của vua Solomon phần Cuối =====
Thêm vào đó, chúng ta đúng hay sai khi tin rằng chúng ta xứng đáng được hưởng tất cả những điều tốt đẹp này? Chúng ta làm việc chăm chỉ và xứng đáng được thụ hưởng một cái gì đó. Tôi không thể đồng ý nữa, dù đã cố gắng. Khi còn là một anh chàng “giàu có”, tôi đã từng mua mọi thứ đắt tiền nhất mà tôi muốn, có thể là tivi, xe hơi, nhà cửa, thực phẩm, quần áo, đồ trang sức, đồ gỗ, v.v… Bạn có hình dung được không? Tôi đã bị giam cầm bởi những giả định ngu ngốc và sai lầm, rằng nếu cái gì càng đắt tiền thì nó càng có giá trị cao hơn. Tôi hình dung rằng, nhà sản xuất không thể vô trách nhiệm khi thu nhiều tiền hơn khi bán ra những mặt hàng có chất lượng cao hơn không đáng kể. Tôi thật ngốc nghếch.
Hãy để tôi kể với bạn một vài ví dụ của cá nhân tôi nhé.
Đó là những chiếc quần bò. Vâng, chỉ là một chiếc quần bò thôi.
Tôi đã chi 85 đôla cho chiếc quần bò do hãng Nordstrom thiết kế. (Có một thời gian, tôi mua gần như tất cả mọi thứ của hãng Nordstrom để nhét vào tủ quần áo của mình. Rốt cục, chỉ vì họ đã bố trí một gã trai ngồi chơi piano ngay giữa cửa hàng.) Tôi mua hết chiếc nọ đến chiếc kia trong số đám quần bò đắt tiền ấy vì chúng chẳng bao giờ vừa khít với tôi, nên tôi lại mua chiếc khác, hy vọng rằng nó sẽ vừa hơn.
Khi đang viết đây, tôi vẫn đang mặc chiếc quần bò ưa thích nhất của tôi. Đây là chiếc thoải mái nhất, mặc nhiều nhất, vừa vặn nhất mà tôi đã từng sở hữu. Và nhân tiện, chiếc quần bò đó chỉ có giá tôi 8 đôla tại cửa hàng Wal-Mart.
Không có người chơi đàn piano, không có lối đi với mùi nước hoa thơm ngát, không có những em nhân viên bán hàng với móng tay móng chân được cắt tỉa hoàn hảo và ngọt ngào đến ghê người đi kèm, và không có ma-nơ-canh trông đẹp hơn bất cứ ai mà tôi đã từng gặp.
Chỉ có chiếc quần bò tuyệt vời giá 8 đôla.
Bạn có muốn tôi kể thêm không? Tôi đã từng lái một chiếc Mercedes, một chiếc Lexus và những chiếc xe rất đắt tiền khác. Thật thú vị khi được lái chúng. Vấn đề là, tôi luôn luôn lo rằng có một người lái xe lầm lì nào đó, có lẽ ngồi trong một chiếc xe cũ kỹ giá rẻ, sẽ làm tổn hại chiếc xe bóng láng, hào nhoáng và cực kỳ đắt tiền của tôi. Tôi không bao giờ cảm thấy thư giãn khi tận hưởng chiếc xe của tôi. Ngoài ra, bất cứ khi nào tôi đưa xe vào bảo dưỡng, tôi cũng phải chi ra số tiền hàng trăm đô la.
===== Bí mật của vua Solomon phần Cuối =====
Bây giờ, khi đã có sự khôn ngoan của một người già, tôi lái những chiếc xe đã tả tơi vì điều kiện đường xá ở quanh nơi tôi sống. Ở vùng đồi núi, chúng tôi thường gặp bão tuyết, tuyết bao phủ trên những tảng đá, cột điện và đủ thứ vật nằm chờ một ai đó lái xe qua. Kính chắn gió bị vỡ do có những vật liệu mà người ta đặt trên đường để giúp những chiếc xe khỏi bị trơn trượt. Ngoài ra, chúng tôi cũng đi trên những địa hình hiểm trở, có thể dẫn bạn đến một số nơi lạ thường nhất mà bạn chưa từng thấy. Thật vui khi không cần quan tâm ai đang nhìn chiếc xe của bạn, không cần quan tâm đến các vết trầy xước, vết lồi lõm, và thậm chí không cần để ý gì cả. Bây giờ, khi đưa xe của mình vào bảo dưỡng, tôi ngồi cùng với những người thợ máy, vừa uống cà phê vừa nói chuyện về mùa trượt tuyết sắp tới. Đó là niềm vui thuần khiết.
CÁCH ĐƠN GIẢN ĐỂ TIẾT KIỆM TIỀN
Lại nói về chuyện ăn uống. Tôi đã từng năng đến những nhà hàng sang trọng nhất. Khi tôi bước vào một trong những nhà hàng này, ông chủ nhà hàng thường chào đón tôi, gọi tên tôi. Em tiếp viên yêu kiều, trông như người mẫu sẽ dẫn tôi và khách khứa của tôi đến một chỗ trông cực kỳ nổi bật. Sau khi xếp chỗ ngồi cho chúng tôi, cô ấy sẽ mở khăn ăn của chúng tôi ra, trông thật duyên dáng, và trải nhẹ lên lòng chúng tôi. Khi thức ăn được mang đến, bởi một đội ngũ phục vụ bàn đủ để có thể mở ra, tất cả các món ăn cùng một lúc, họ đồng thanh chúc chúng tôi “Ngon miệng” và sau đó đi ra. Tôi thấy nó chủ yếu ve vuốt cái tự ái của tôi mà thôi.
Hình như tất cả đều có vẻ hơi quá mức một chút, nhưng tôi phải thừa nhận rằng, được phục vụ như thế thật lịm người. Lịm người hay không, nó cũng chứng minh cho sự lãng phí tiền bạc. Sau đây là những gì tôi đã nhận ra: Bây giờ tôi sẽ no nê sau khi ăn món bánh thịt chiên giòn mà chỉ mất 5 đôla, khi trước tôi đã ăn món đó tại một nhà hàng sang trọng và đã phải chi đến 100 đôla. Một phát hiện lớn, phải không?
VUI MỘT TÍ
Tôi đã giàu và tôi đã nghèo. Nghèo thật chẳng ra sao.
– RUTHE FLEET, một người mẹ
===== Bí mật của vua Solomon phần Cuối =====
Hãy hiểu rằng, tôi không nói rằng bạn không nên tận hưởng cuộc sống, hoặc không nên chi tiền để có được những thứ có giá trị. Tôi chỉ muốn nói rằng, chúng ta cần phải điều chỉnh tư duy của mình về cách thức chúng ta tiêu tiền và những tác động mà nó gây ra cho tương lai của chúng ta. Chỉ cần nhớ, đắt hơn không nhất thiết có nghĩa là tốt hơn.
Hãy để tôi cung cấp cho bạn một vài ví dụ lấy từ ngành tạp hóa. Trước hết, hãy luôn luôn sử dụng thẻ mua sắm tiết kiệm.
Tôi không thấy có loại thẻ nào thực sự phải tốn tiền để có được, nhưng bạn lại có thể tiết kiệm một số tiền đáng kể bằng cách sử dụng nó. Các cửa hàng tạp phẩm thường có các mặt hàng dán “nhãn đỏ” để tiết kiệm tiền cho người mua sắm. Cửa hàng đó đang cố gắng giúp bạn tiết kiệm. Nếu bạn không sử dụng thẻ này mỗi lần bạn mua sắm hàng tạp hóa thì bạn đang ném tiền vào thùng rác đấy. Đơn giản như vậy thôi.
Ngoài thẻ mua sắm tiết kiệm, hãy luôn để ý đến các chương trình giảm giá thường được thông báo trên các báo ở địa phương bạn.
Người quản lý cửa hàng, người đã ân cần giúp tôi thu thập thông tin này, nói rằng nếu biết kết hợp phiếu giảm giá và thẻ mua sắm tiết kiệm của cửa hàng, khách hàng có thể tiết kiệm tới 80% so với giá niêm yết – 80% cơ đấy.
Người quản lý cửa hàng này cũng khuyến nghị rằng, một khách hàng bình thường nên tập trung vào các loại hàng hóa mang thương hiệu của cửa hàng chứ đứng quá tập trung vào các sản phẩm có thương hiệu nổi tiếng. Các sản phẩm mang thương hiệu của cửa hàng luôn luôn rẻ hơn, thường có chất lượng tương tự, và thậm chí nhiều lần được các công ty có tên tuổi sản xuất và đặt trong bao bì có thương hiệu của cửa hàng. Các quy tắc này rất đơn giản, và các cửa hàng sẽ giúp bạn tìm hiểu về chúng nếu bạn yêu cầu. Có thể là khó tin, nhưng số tiền bạn có thể tiết kiệm được là rất lớn.
Cuối cùng, tôi đã dành thời gian để nói chuyện với một người bạn, một dược sĩ có giấy phép hẳn hoi. Ông rất tốt bụng khi nói cho tôi biết về cả hai loại dược phẩm: thuốc hết hạn đăng ký bảo hộ sở hữu trí tuệ và thuốc theo toa. Ông cho tôi biết rằng thuốc theo toa và
thuốc hết hạn đăng ký bảo hộ sở hữu trí tuệ đều được FDA4 quản lý và đặt ra các tiêu chuẩn. Thuốc hết hạn đăng ký bảo hộ sở hữu trí tuệ cũng tốt như các loại thuốc gốc.
Nó ở trên kệ hàng có biển chỉ dẫn “thuốc không kê toa” mà tôi đã thực sự thích thú. Tôi đã để ý và thấy rằng, hầu hết các sản phẩm đều có loại mang nhãn hiệu của cửa hàng. Những gì tôi nhận ra là, đối với sản phẩm mang nhãn hiệu của cửa hàng, thành phần thực tế cũng đạt 99,9%, tương đương với sản phẩm mang thương hiệu công ty. Đôi khi, khi trên bao bì nhãn hiệu của cửa hàng nói “so với” sản phẩm thương hiệu cụ thể này hoặc sản phẩm thương hiệu cụ thể kia, các yêu cầu mà thương hiệu của cửa hàng phải đáp ứng gần như cũng như thế. Thậm chí, cửa hàng phải gửi đơn đăng ký lên FDA để sử dụng thông điệp “so với” trên nhãn sản phẩm của mình.
===== Bí mật của vua Solomon phần Cuối =====
Chúng ta hãy xem xét một số cách tiết kiệm mà tôi thấy rất đơn giản bằng cách dạo quanh các giá để hàng một chút.
Thuốc giảm đau và kháng viêm Advil 200 mg, 50 viên, được bán với giá 8,49 đôla tại cửa hàng này. Ngay cạnh kệ hàng đó là thuốc Advil thương hiệu cửa hàng Safeway, 50 viên, 200 mg có giá 4,79 đôla. Tiết kiệm được khoảng 44%. Ngoài ra, tôi còn thấy trên nhãn Safeway có chữ USP, và tôi đã phải đặt dấu hỏi về ý nghĩa của chúng. Tôi cho rằng, chắc nó phải quan trọng, vì nó nổi bật trên mặt trước của nhãn hàng.
Tôi biết được rằng USP có nghĩa là sản phẩm này đáp ứng được Tiêu chuẩn công bố trên Dược điển Hoa Kỳ (United States Pharmacopeia standard). Những dòng sau đây được lấy trực tiếp từ trang web của USP:
Dược điển Hoa Kỳ (USP) là một cơ quan của chính quyền chính thức thiết lập các tiêu chuẩn cho tất cả thuốc theo toa và thuốc không kê toa, và các sản phẩm chăm sóc sức khỏe khác được sản xuất hoặc bán ra tại Hoa Kỳ. USP cũng đặt ra các tiêu chuẩn đã được công nhận rộng rãi cho các thực phẩm chức năng và phụ phẩm cho chế độ ăn kiêng. USP đặt ra các tiêu chuẩn về chất lượng, độ tinh khiết, nồng độ, và tính nhất quán của các sản phẩm này – rất quan trọng đối với sức khỏe của công chúng. Tiêu chuẩn của USP được công nhận và áp dụng ở 130 quốc gia trên thế giới. Những tiêu chuẩn này đã giúp đảm bảo sức khỏe của công chúng trên khắp thế giới trong gần 200 năm nay.
Điều này dường như có nghĩa là, các sản phẩm mang thương hiệu của cửa hàng đã đáp ứng được các tiêu chuẩn tương tự như các sản phẩm mang thương hiệu khác.
Thậm chí, bạn có thể tìm thấy các chữ cái USP trên bao bì các sản phẩm vitamin và thảo dược. Bây giờ, khi đã biết ý nghĩa quan trọng của ba chữ cái này, tôi luôn luôn ưu ái một sản phẩm của cửa hàng nếu ba chữ cái đó xuất hiện trên nhãn hàng, và đồng thời tôi sẽ tiết kiệm được một số tiền đáng kể.
Đây là một ví dụ khác:
===== Bí mật của vua Solomon phần Cuối =====
Nhiều người sử dụng sản phẩm glucosamine để chữa bệnh khớp. Tôi nhận thấy sản phẩm Schiff kêu gọi “Đi lại thoải mái với sức mạnh
nhân ba của glucosamine và chondroitin”5. Giá cho lọ 80 viên, 1.500 mg, là 32,39 đôla. Trên kệ hàng ngay bên dưới là sản phẩm của hãng Safeway: glucosamine và chondroitin, 1.500 mg, lọ 80 viên, giá 11,98 đôla, và thế là bạn có thể có thêm một lọ thứ hai miễn phí. Các bạn ạ, thế là bạn tiết kiệm được 63%.
Bây giờ, tôi chẳng phải đang tìm cách hạ gục các sản phẩm có tên thương mại. Tôi cũng không cổ súy cho Safeway; chỉ đơn giản là, cửa hàng này là nơi tôi đã vào mua sắm một cách tình cờ. Nói như vậy, nghiên cứu đơn giản của tôi đối với việc định giá tại các cửa hàng tạp hóa chắc chắn đã thay đổi các thói quen cá nhân của tôi.
Cuối cùng, khi nhìn khắp cửa hàng, tôi thấy rằng hầu hết các sản phẩm, thậm chí là giấy vệ sinh đều có mặt hàng thay thế rẻ hơn nhiều. Tôi không biết mông đít của bạn ra sao, chứ đít tôi thì chẳng thấy có gì khác biệt cả.
Như bạn thấy, tôi sẽ không bao giờ đề nghị bạn nên từ bỏ việc mua sắm những thứ mà bạn cần mua, hoặc thậm chí cả những thứ mà bạn chỉ đơn giản là mong muốn. Điều tôi muốn bạn hiểu là bạn có thể tiết kiệm được một số tiền đáng kể bằng cách mua sắm thông minh. Với số tiền đó, bạn có thể giảm bớt nợ nần của mình, hoặc có thể đầu tư.
HÃY KIÊU HÃNH MÀ ĐI TRƯỚC KHI GỤC NGÃ
Tôi đã nghe người ta nói rằng, khi họ sử dụng phiếu giảm giá hoặc mua sắm tại các cửa hàng có chiết khấu như Wal-Mart, họ cảm thấy mọi người coi họ là người nghèo, hoặc thậm chí tệ hơn là rẻ tiền. Bạn cần phải vượt qua điều đó ngay từ bây giờ. Hầu hết những người giàu có sẽ coi bạn là thông minh bởi vì họ và bạn mua sắm theo cùng một cách. Người bán sản phẩm sẽ cười những người nghĩ rằng họ sẽ bị hạ thấp phẩm giá nếu thực hành mua sắm tiết kiệm, và họ vẫn còn cười trên suốt đoạn đường họ đi đến ngân hàng. Họ biết rằng, họ có thể đưa ra chương trình giảm giá tuyệt vời bởi vì có nhiều người sẽ không tận dụng lợi thế của số tiền tiết kiệm được, tất cả chỉ vì sĩ diện.
===== Bí mật của vua Solomon phần Cuối =====
Đừng chỉ để ý đến câu chữ của tôi nhé. Nếu bạn cần thêm động lực để hành động theo cách tương tự như một người giàu có thực sự thì hãy đọc cuốn sách The Millionaire Next Door (Người hàng xóm triệu phú) của Thomas Stanley và William Danko. Sau đây là một vài suy nghĩ nảy ra từ cuốn sách đó: “Trái ngược với tiết kiệm là lãng phí. Chúng ta coi sự lãng phí là một lối sống được đánh dấu bởi các khoản chi tiêu xa hoa và tiêu dùng thái quá. Tiết kiệm là nền tảng để xây dựng nên sự giàu có.”
Các tác giả tiếp tục với ý nghĩ này: “Sự giàu có thường là kết quả của một lối sống làm việc chăm chỉ, kiên trì, có kế hoạch, và trên tất cả là kỷ luật tự giác. Họ trở thành triệu phú bằng cách lập kế hoạch ngân sách và kiểm soát các khoản chi tiêu, và họ duy trì tình trạng giàu có của họ cũng theo cách ấy.”
Cuối cùng, tôi cũng biết cái gì phân biệt con người với những loài vật khác: trăn trở về tài chính.
– JULES RENARD,nhà văn người Pháp
Bạn có hiểu luận điểm này không? Nếu bạn sẵn sàng xem xét lại những thói quen mua sắm của bạn, và loại bỏ cái sĩ diện của bạn, thì bạn đang thực hành theo các phương pháp của những người giàu có thực sự. Tuy nhiên, nhiều người lại đang bắt chước các hình mẫu của
những người cố tỏ ra giàu có, trong khi họ giấu nhẹm những khó khăn về tài chính của họ.
Bạn nghĩ rằng, Solomon sẽ chọn nhóm nào để giao lưu? Hãy suy nghĩ về những lời ông nói, được viết trong sách Cách ngôn 13:07: “Một người giả vờ là giàu có nhưng chẳng có gì; người khác giả vờ là nghèo nhưng lại có tài sản rất lớn.”
Tôi cho rằng, người giả vờ giàu có thực chất còn có một cái để chứng minh những rắc rối của anh ta – đầy rẫy nợ nần!
KHI NÓI ĐẾN TIỀN BẠC, TIẾT KIỆM MANG LẠI HẠNH PHÚC LỚN HƠN
Tôi đã có đủ thời gian để hiểu rằng tiêu tiền không dẫn đến hạnh phúc, nhưng có một số tiền “không tiêu đến” đáng kể trong ngân hàng thường dẫn đến hạnh phúc viên mãn.
Tôi đã thấy rằng những người đang sẵn sàng giải phóng mình khỏi sự thao túng giá cả và khỏi hệ thống Đại lộ Madison thường có xu hướng hài lòng hơn.
Tôi có thể kể cho bạn biết, vợ chồng tôi hạnh phúc hơn rất nhiều kể từ khi chúng tôi tránh khỏi sa vào cái guồng quay. Cuộc sống dễ dàng hơn, thú vị hơn, và chắc chắn ít căng thẳng hơn. Bạn bè phải chân chính, chứ không phải chỉ đàn đúm thích tiêu tiền của ta.
Và tất nhiên, chúng ta phải đặt câu hỏi: chúng ta đang dạy con em mình những gì khi chính chúng ta đang chi tiêu một cách lãng phí.
===== Bí mật của vua Solomon phần Cuối =====
Sau đây là một số câu danh ngôn về chủ đề này mà tôi rất thích.
Tôi hy vọng chúng sẽ truyền cảm hứng cho bạn.
Những nhà triệu phú hiếm khi mỉm cười.
– ANDREW CARNEGIE, nhà công nghiệp và nhà từ thiện người Mỹ
Tôi hạnh phúc hơn khi được làm công việc của một người thợ máy.
– HENRY FORD, nhà công nghiệp Mỹ
Tôi đã làm ra hàng triệu đôla, nhưng chúng đã khiến tôi không hạnh phúc.
– JOHN D. ROCKEFELLER SR., nhà công nghiệp và nhà từ thiện người Mỹ
Vì vậy, hãy áp dụng những ý tưởng này vào thực tế. Hãy học theo sự khôn ngoan của người giàu nhất thế gian nhé. Hãy chấm dứt việc chi tiêu ngu ngốc, và bắt đầu tiết kiệm và đầu tư.
Hãy tự hỏi mình
Mình có tiêu pha nhiều hơn số tiền mình nên tiêu vì những thứ mình không thực sự cần đến hay không?
Mình có đang tiêu pha trên mức mình kiếm được thay vì tiêu pha dưới mức đó không?
Năm nay mình có nợ nhiều món nợ không cần thiết so với năm ngoái không?
Những thay đổi nhỏ cũng tạo nên sự khác biệt, vậy mình có thể tiêu ít tiền hơn ở đâu?
Mình có cho phép quảng cáo và tiếp thị móc túi mình không?
Những việc cần làm một cách khôn ngoan
Hãy khảo sát thói quen chi tiêu của bạn. Bạn không buộc phải sống như một tu sĩ, nhưng không cần vứt tiền qua cửa sổ.
===== Bí mật của vua Solomon phần Cuối =====
Hãy cam kết chi tiêu ít hơn cho những thứ phù phiếm và sử dụng số tiền đó để thúc đẩy cuộc sống của bạn tiến lên phía trước.
Đừng nghiện tiêu tiền. Có rất nhiều thứ trong cuộc sống mang lại hạnh phúc, và nhiều thứ trong số đó là miễn phí.
LỜI KHUYÊN CỦA NGƯỜI XƯA
CÁCH NGÔN 13:7 – Một người giả vờ giàu có nhưng chẳng có thứ gì; còn người khác giả vờ nghèo nhưng lại có rất nhiều tài sản.
CÁCH NGÔN 11:28 – Ai tin vào tiền bạc thì sẽ bị ngã (từ trên cây xuống), còn người lương thiện sẽ lớn nhanh như chiếc lá còn xanh.
CHUYẾN THĂM CỦA NHÀ VUA
Lưng Abidan bị đau như giần. Cổ tay của cậu còn đau hơn.
Chuyển động lặp đi lặp lại của việc kéo chiếc cần khoan qua lại và tạo lực ép lên chiếc mũi khoan nhọn đã làm cho cậu phải đau như vậy. Mồ hôi nhỏ giọt từ trán của cậu và rơi vào đoạn cong của tấm gỗ được dự định làm một bộ phận của một chiếc bánh xe có nan hoa. Còn khó khăn hơn khi phải đối mặt với sự thật là, cậu còn bốn chỗ trên tấm gỗ phải khoan lỗ cho các nan hoa. Cha cậu đang cúi gập người trên chiếc ghế thô ráp, đang bào và cắt các mảnh gỗ để chúng có thể khớp lại với nhau.
Không khí ngột ngạt và bụi bặm trong cái xưởng nhỏ khiến cho mọi việc tồi tệ hơn, nhưng Abidan chẳng dám phàn nàn. Đó là cuộc sống của cậu. Cha cậu là một thợ mộc, và ông nội cậu cũng là thợ mộc. Cuộc sống của cậu chỉ quanh quẩn với gỗ và công việc nặng nhọc. Tuy nhiên, làm việc trong cái xưởng này còn tốt hơn so với việc họ đã làm tuần trước. Trong ba ngày, cậu cùng cha mình phải đặt xong những chiếc dầm lớn lên bức tường đá của một căn nhà mới. Làm việc bên ngoài thường thú vị hơn, nhưng khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, nó làm cho cậu kiệt sức. Cậu cũng không biết cha cậu còn có thể tiếp tục làm việc được nữa hay không.
Cậu hít một hơi thật sâu và thổi vỏ bào ra khỏi cái lỗ mới khoan, sau đó cậu nhận ra âm thanh của những đôi dép cọ trên phiến đá ở cửa ra vào – như thể có vài người đã đến. Còn quá sớm, chưa đến giờ ăn trưa. Mẹ cậu sẽ không mang thức ăn đến vào giờ này.
Abidan quay lại, vẫn giữ dụng cụ trong tay. Vua Solomon đang đứng ở cửa.
“Đức Vua,” cha Abidan nói và khẽ cúi đầu.
===== Bí mật của vua Solomon phần Cuối =====
Solomon cười, bước vào cái xưởng lộn xộn và ôm lấy người bạn của mình. “Đã quá lâu rồi không gặp, Zerah nhỉ.”
Zerah cũng ôm nhà vua: “Vâng, thưa Đức Vua. Ngày tháng trôi đi nhanh thật.”
Abidan rùng mình. Nhà vua đang đứng trong cái xưởng khiêm nhường nhà cậu, một cái xưởng tuềnh toàng xây bằng đá tảng và bùn, mái nhà lại bị dột. Tất cả những người thợ mộc đều như vậy, họ đã sử dụng những ngày tháng của mình để làm việc cho người khác, chẳng còn mấy thời gian để chăm sóc cho ngôi nhà và công việc của riêng mình.
“Abidan!” Solomon gọi. Giọng ông vang trong không gian. “Đức Vua.” Abidan đặt dụng cụ xuống và bước về phía nhà vua.
“Con không biết là Người đến đây.” Cậu cảm thấy bối rối bởi quần áo của mình bẩn thỉu và dính đầy mồ hôi.
“Con đã đến cung điện nhiều lần, ta nghĩ rằng ta phải đến nhà con. Vả lại, đã lâu ta không gặp cha con. Ta e rằng ta đã cư xử không phải và đã quên người bạn cũ của mình.”
“Không đâu, thưa Đức Vua,” Zerah nói. “Người đã làm nhiều hơn cho thần, nhiều hơn so với một người như thần có quyền yêu cầu. Việc Người dạy bảo Abidan có hiệu quả rất đáng kể ạ. Suốt mấy tuần vừa qua, nó cứ khăng khăng đòi thức dậy trước thần và đến xưởng mộc ngay từ sáng sớm. Nó cũng ở lại rất muộn, rất lâu sau khi những người khác ở khu này đã nghỉ làm.”
“Có phải vậy không, Abidan?”
“Vâng, thưa Đức Vua. Con đang cố gắng siêng năng như Người đã dạy ạ.”
Nhà vua gật đầu, nhưng Abidan phát hiện thấy nhà vua có vẻ hơi buồn. Solomon quay sang Zerah. “Ta đã mang thức ăn và nước uống để cùng ăn một bữa cơm với gia đình ông đấy.”
“Người tốt bụng quá ạ, thưa Đức Vua.”
Solomon mỉm cười: “Ta cũng mang đủ cho hàng xóm của ông nữa. Ông có thời gian để ăn chung với chúng ta không?”
“Tất nhiên là có ạ, thưa Đức Vua.” Nụ cười của Zerah gần như rộng đến tận mang tai. “Người đã cho ngôi nhà và gia đình của thần vinh dự này.”
===== Bí mật của vua Solomon phần Cuối =====
“Niềm vui này là của ta, ông bạn ạ. Ông hãy chỉ đường cho quan hầu cận của ta tới nhà ông đi! Họ sẽ lo tất cả mọi việc.”
“Vâng, thưa Đức Vua.” Sau đó, Zerah bước ra ngoài cửa. “Còn con, Abidan, con sẽ tham gia cùng chúng ta chứ?” Abidan bối rối. “Công việc của con chưa xong, thưa Đức Vua.”
“Ta biết.” Ông thở dài. “Ta có một bài học nữa cho con, Abidan ạ.
Ta thấy rằng, ta đã đến đúng lúc sớm.” “Con không hiểu.”
Solomon dọn mấy cái dụng cụ ra khỏi chiếc ghế thấp và ngồi xuống đó.
“Để con lấy ghế cho Đức Vua ”“Không. Ta ổn mà.” Mặt Abidan nóng bừng.
Solomon cười to. “Điều gì làm con lúng túng thế, Abidan?”
“Bụi bẩn trong xưởng nhà con, thưa Đức Vua. Người xứng đáng ở nơi tốt hơn nhiều ạ. Nếu biết Người đến, con đã có thể thu dọn.”
“Abidan, đừng bao giờ cảm thấy xấu hổ về công việc của con hoặc nơi con làm công việc đó. Cái xưởng mộc này không xúc phạm ta đâu. Ta ngưỡng mộ công việc con đang làm ở đây.”
“Cảm ơn cảm ơn Người, thưa Đức Vua.”
“Ta đã gây tổn hại cho con, con trai ạ.”
“Sao cơ? Ồ không, thưa Đức Vua. Người đã chia sẻ sự khôn ngoan của Người cho con. Vì thế, con đã là một người tốt hơn.”
“Sự khôn ngoan đến dần dần thôi. Có đúng là con làm việc lâu hơn cha của con không?”
“Đúng ạ. Con đã khuyến khích cha con giao cho con nhiều việc hơn nữa.”
Solomon gật đầu. “Hãy nghĩ về câu châm ngôn sau đây nhé: ‘Đừng quá bạo lực để làm giàu; hãy khôn ngoan để biết dừng đúng lúc.’”
[Cách ngôn 23:04].
Abidan không phải giải mã ý nghĩa nữa. Trong tất cả những câu cách ngôn mà Solomon đã chia sẻ với cậu, câu này là rõ ràng nhất và có sức thuyết phục nhất. Tuy nhiên, cậu vẫn lặp đi lặp lại nhiều lần câu cách ngôn này.
“Vẻ mặt của con đang nói cho ta biết con hiểu được ý nghĩa của nó,” Solomon nói.
“Con hiểu, thưa Đức Vua.”
===== Bí mật của vua Solomon phần Cuối =====
“Hãy nói cho ta biết chân lý của nó nào.”
Abidan hít một hơi thật sâu. “Nó có nghĩa là, thật không khôn ngoan khi theo đuổi sự giàu có ạ.”
“Không, con trai ơi. Con sai rồi. Theo đuổi sự giàu sang không có gì sai.”
“Vậy ư, thưa Đức Vua?”
“Con nói cho ta biết đi, Abidan.”
Abidan phủi mạt cưa khỏi cánh tay của mình và nói to phần cuối của câu cách ngôn: “… Khôn ngoan để biết điểm dừng đúng lúc.
Điểm dừng. Sự khôn ngoan khi biết điểm dừng.” Cậu lắc đầu, và sau đó một ý tưởng bật ra. “Có một sự cân bằng giữa phấn đấu để trở nên giàu có và biết dừng.”
Solomon mỉm cười: “Thế là thế nào?”
Abidan chau mày. “Nó không có ý nghĩa với con, thưa Đức Vua. Tại sao một người lại biết điểm dừng khi theo đuổi sự giàu sang ạ?”
“Để sống, Abidan ạ. Để sống.”
“Để sống?”
“Để được giàu sang là khôn ngoan, để trả giá cho sự giàu có và hạnh phúc là điên rồ.” Solomon đứng lên và bắt đầu cất bước. “Tất cả mọi thứ đều có một cái giá, Abidan ạ, có phải không nào? Để đến xưởng của cha con sớm hơn, con phải trả cái giá là ít được ngủ. Ta thấy con và cha con đang làm những chiếc bánh xe.”
“Vâng,” Abidan nói với niềm tự hào. “Con và cha con phải làm vài chiếc nữa ạ. Đây là số lượng bánh xe lớn nhất mà nhà con làm cho một khách hàng. Chính con tìm được khách hàng.”
“Con sẽ được khen ngợi, Abidan ạ. Mọi chuyện đã thay đổi phải không?”
“Vâng ạ. Số tiền này sẽ giúp gia đình con, và xây dựng nên doanh nghiệp của nhà con.”
“Mẹ con có thích những chiếc bánh xe này không?”
Câu hỏi này khiến Abidan phải chăm chú. “Không ạ, thưa Đức Vua.”
===== Bí mật của vua Solomon phần Cuối =====
“Bà ấy có yêu con không?” “Có ạ.”
“Bà ấy sẽ đổi con để có được những chiếc bánh xe này sao?”
Abidan ngồi thẳng người lên. “Tất nhiên là không, thưa Đức Vua.”
“Thế thì, đừng bán đổi bà ấy để có thể giàu có nhanh chóng nhé.” Những lời này khiến Abidan đau nhói. “Con không phải…” “Không phải cái gì, Abidan?”
Abidan cúi đầu xuống.
“Khi ta còn trẻ, Abidan ạ, ta đã từng thiếu kiên nhẫn khi đi du lịch. Ta luôn muốn đến đích. Ta phải mất một thời gian mới biết được hành trình thường thú vị hơn đích đến. Con có hiểu không?”
Abidan gật đầu. “Con phải học cách tận hưởng cuộc hành trình mà không chỉ nghĩ về đích đến.”
“Chính xác, Abidan. Làm việc chăm chỉ. Làm giàu, nhưng hãy tận hưởng những gì xung quanh con. Hãy tận hưởng gia đình của con. Những ngày đã qua không bao giờ có thể lấy lại được đâu. Hãy xây dựng doanh nghiệp của cha con, và khi nó trở thành doanh nghiệp của con, hãy xây dựng nó lớn hơn nữa, nhưng phải biết khi nào thì nên có điểm dừng. Hãy tận hưởng ngày đó. Tận hưởng công việc. Tận hưởng cuộc hành trình. Mãn nguyện ngày hôm nay, nhưng phải suy nghĩ về tương lai.”
“Vâng, thưa Đức Vua.”
“Bây giờ, ta sẽ hỏi lại. Con sẽ tham gia bữa cơm với chúng ta chứ?”
Abidan liếc nhìn dụng cụ của mình và nhìn vào tấm gỗ cậu đang làm dở. Hãy để việc này đến ngày mai, cậu quyết định. Công việc tốt nhất mà cậu có thể làm bây giờ là dành thời gian với nhà vua của cậu, với gia đình cậu và hàng xóm của cậu nữa. “Có ạ, thưa Đức Vua. Con sẽ dùng cơm với Người ạ.”
“Tốt. Có lẽ ta sẽ kể với con những câu chuyện về cha của ta.” Abidan cười thành tiếng: “Con có một câu hỏi, thưa Đức Vua.” “Hãy hỏi đi.”
===== Bí mật của vua Solomon phần Cuối =====
“Có đúng là Người có một nghìn vợ và thê thiếp không ạ?”
“Đúng thế. Hầu hết đều là các cuộc hôn nhân mang tính chính trị.”
“Sẽ ra sao nếu có nhiều vợ như thế ạ?” “Ồ, Abidan, con không muốn biết đâu.”
“CHẬM RÃI VÀ CHẮC CHẮN”
TÓM TẮT:
Tất cả đều nói về đường đi nước bước.
Đừng bao giờ tiêu tiền của bạn trước khi bạn có nó.
– THOMAS JEFFERSON, tác giả Tuyên ngôn Độc lập Mỹ và Tổng thống thứ ba của Hoa Kỳ
Đây là sự thật lạnh lùng và phũ phàng: Trừ khi bạn có được sự may mắn, hoặc bạn có một ông bác giàu có, người thích bạn nhất vừa mới chết; còn không thì phải mất một thời gian rất dài bạn mới có thể tích lũy được nhiều tiền.
Nếu bạn coi điều này là một lý do để từ bỏ hoặc đơn giản là không cố gắng nữa, bạn sẽ bỏ lỡ một số bài học lớn nhất mà cuộc sống dạy cho bạn. Những bài học được học trong cuộc hành trình chứ không phải ở đích đến. Trong suốt cuốn sách này, Solomon đã chia sẻ với chúng ta những mảnh quặng vàng, chia sẻ sự giàu có về trí tuệ của ông, và giúp chúng ta tìm hiểu các kho báu trong cuộc sống mà chúng ta có thể tích lũy trong khi đang đi trên con đường dẫn đến sự giàu có.
QUÁ GIÀU VÀ GIÀU QUÁ NHANH THÌ SAO?
Có nhiều câu chuyện về các triệu phú hiện nay, cuộc sống của họ đã bị hủy hoại bởi sự giàu có bất ngờ. Những người bình thường trúng xổ số hoặc có được số tiền lớn “chỉ sau một đêm” cảm thấy mình chỉ gặp những vấn đề nghiêm trọng vào một vài năm sau đó.
Thật không may, những chuyện như thế có hằng hà sa số.
Hãy xem xét những ngôi sao trẻ có cuộc sống đã bị méo mó bởi sự giàu có khi tuổi còn rất trẻ. Tôi cho rằng những người này đã bị mất đi tuổi thơ của mình, vì họ đã đạt được quá nhiều thành công và quá nhiều tiền từ quá sớm. Michael Jackson, Lindsay Lohan, Macaulay Culkin, Danny Bonaduce, Tatum O’Neal, Judy Garland và nhiều người khác đều thiếu sự chín chắn và kinh nghiệm ở tuổi đó.
===== Bí mật của vua Solomon phần Cuối =====
Có những người có tài năng phi thường nhưng phải chịu đau khổ trong phần lớn cuộc đời của họ, bởi vì họ không thể quản lý sự thành công và tiêu tiền của họ cho những việc làm mang tính tự hủy hoại.
Hãy nghĩ về John Belushi, diễn viên hài xuất sắc, người đã chết vì dùng cocaine và heroin quá liều khi chỉ mới 33 tuổi. Chris Farley, 33 tuổi, đã chết vì dùng cocaine và heroin quá liều cùng căn bệnh béo phì. Jim Morrison, 27 tuổi, ca sĩ của nhóm nhạc rock The Doors, qua đời vì một cơn đau tim, cũng có thể do dùng thuốc quá liều. 27 tuổi đời, nhạc sĩ và tay ghi ta xuất sắc, Jimi Hendrix, đã chết vì dùng thuốc ngủ quá liều. Mới có 36 tuổi, nữ diễn viên Marilyn Monroe đã chết vì dùng thuốc quá liều.
Một số người cho rằng, đây là những ví dụ về sử dụng thuốc, đã hủy hoại những người đã có mọi thứ mà vẫn không thể được hạnh phúc. Trong một số trường hợp, điều đó có thể đúng. Xem xét những người này một cách thông cảm và trung thực hơn bằng cách nhớ rằng, nhiều người trong số những cá nhân tài năng này vốn là những người bình thường, làm việc chăm chỉ, những người được công chúng say đắm và công nhận là tài năng. Thật không may, việc công nhận đó quá nhanh và quá sớm. Chắc chắn có nhiều yếu tố góp phần vào hành vi tự hủy hoại này, nhưng sẽ khó mà phủ nhận được tác động của sự giàu có bất ngờ, sự giàu có đạt được trước khi có đủ khôn ngoan.
Phải có đủ thời gian mới trưởng thành được. Phải mất thời gian để biết suy nghĩ. Phải mất thời gian mới biết coi trọng ý nghĩa của cuộc sống. Chỉ khi chúng ta biết cảm ơn cuộc sống, và nhìn cuộc sống bằng con mắt chín chắn thì những phần thưởng của sự làm việc chăm chỉ và biết tiết kiệm mới đến với chúng ta.
Như chúng ta đã biết ở phần trước, Solomon đã nói: “Các kế hoạch của người mẫn cán dẫn đến lợi nhuận, và chắc chắn là sự vội vã sẽ dẫn đến đói nghèo” (Cách ngôn 21:05). Đó không phải là luận điểm cho những câu chuyện trên sao? Khi tiền bạc đến quá vội vàng, nó hầu như luôn luôn dẫn đến một dạng nghèo đói nào đó, nếu không phải về tài chính thì cũng là về tình cảm, xã hội, hay tinh thần. Tôi có thể hình dung rằng, hầu hết các bạn đọc của tôi đã đủ già để biết rằng hành vi tự hủy hoại là triệu chứng chứ không phải là căn bệnh.
Sự thật là sự thật. Phải mất nhiều năm, và thậm chí nhiều thập kỷ để làm tăng sự giàu có của bạn một cách khôn ngoan.
===== Bí mật của vua Solomon phần Cuối =====
SỨC MẠNH CỦA CÁCH NHÌN
Thomas Jefferson – một trong những người sáng lập nên đất nước, người khôn ngoan nhất của chúng ta – đã nói: “Đừng bao giờ tiêu tiền của bạn trước khi bạn có nó.” Đây là một lời khuyên thật tuyệt vời, nhưng rất nhiều người bỏ qua sự thật này. Ngày qua ngày, họ sử dụng thẻ tín dụng của họ để mua sắm và hài lòng với việc trả tiền sau. Tại sao vậy? Bởi vì, giống như hầu hết chúng ta, họ là một phần của thế hệ muốn được hài lòng ngay lập tức. Chúng ta muốn nó ngay bây giờ, và những tấm thẻ tín dụng cho phép chúng ta có nó.
Jefferson chắc sẽ phải kinh hoàng.
Tôi tin rằng, một trong những lý do chúng ta đang phải vội vã tích lũy tiền của như vậy – chúng ta tin tiền bạc sẽ tạo ra cho chúng ta một cuộc sống tốt hơn – là chúng ta đang không hài lòng với cuộc sống hiện tại của chúng ta. Tại sao vậy? Nếu bạn đang đọc phần này và đang sống ở một nước phát triển, bạn đã được tận hưởng một cuộc sống tốt hơn, thoải mái hơn, dễ dàng hơn so với những người khác trên thế giới. Hàng ngày, chúng ta có một khuynh hướng quên rằng, thật may mắn biết bao khi chúng ta được sống mà thậm chí không cần có nhiều tiền.
Tôi cũng giống như mọi người khác. Tôi đã phải đối mặt với những cám dỗ như thế, chứa chấp những mong muốn như thế, có những ước mơ lớn, muốn những điều tốt đẹp, và thỉnh thoảng lại cảm thấy rằng tôi xứng đáng được nhiều hơn tôi đang có. Khi những ý nghĩ này thấm vào tâm trí của tôi, tôi lại nhắc nhở bản thân mình nhớ lại một vài thứ. Trong 24 giờ tới, có khoảng 30.000 người, chủ yếu là trẻ em, sẽ chết vì đói. Ba mươi nghìn! Hơn một tỷ người không được tiếp cận với nước sạch. Ở một số nơi trên thế giới, bất kỳ ngôi nhà nào có diện tích trên 50 mét vuông đều được coi là một lâu đài.
Có đến 95% dân số loài người đang sống với dưới 10 đôla một ngày.
Không bao giờ là quá sớm khi dạy cho con bạn về lợi ích của tiền bạc. Hãy dạy chúng cách làm việc để kiếm tiền và học cách tự hào và tự tôn. Hãy dạy chúng cách tiết kiệm và từ đó học cách đảm bảo an toàn, tiền bạc và về giá trị tiền bạc.
Hãy dạy chúng cách hào phóng với tiền bạc và từ đó học cách yêu thương.
– JUDITH JAMISON, diễn viên và biên đạo múa người Mỹ gốc Phi
===== Bí mật của vua Solomon phần Cuối =====
Xin bạn hãy hiểu cho, tôi không cố gắng để làm cho bất cứ ai cảm thấy buồn về sự giàu có của họ. Sự giàu có là một công cụ tuyệt vời để sửa chữa những sai lầm, sửa chữa những căn bệnh của xã hội, v.v… Tôi chỉ cố gắng để tự giúp bản thân mình và giúp bạn duy trì được cách nhìn đúng đắn của mình.
Tôi hoàn toàn không muốn gợi ý rằng chúng ta không nên tiết kiệm, đầu tư, hoặc cố gắng tích lũy thêm nhiều tiền bạc. Rốt cục, những gì cuốn sách này muốn nói là, tôi đang gợi ý
rằng, nếu chúng ta thực sự bằng lòng với tình trạng hiện tại trong cuộc cuộc sống của chúng ta và duy trì một mức độ thoải mái của sự tồn tại trong mỗi giai đoạn của cuộc sống, chúng ta sẽ đưa ra được những quyết định tốt hơn về tiết kiệm và đầu tư.
Thái độ hài lòng và trách nhiệm tài chính là một trong những bài học lớn nhất mà chúng ta có thể dạy cho con cái mình. Hãy hình dung rằng trẻ em của chúng ta được ban phước lành khi chúng được học hỏi, qua tấm gương của chúng ta, để được hạnh phúc bất chấp hoàn cảnh tài chính hiện tại của chúng ra sao. Và cùng với điều này, chúng ta có thể dạy cho chúng: phải là những người quản lý tốt số tiền của chúng để có thể tiết kiệm và đầu tư cho tương lai của chúng.
Đức Thánh Paul đã viết một câu thơ tuyệt vời về chủ đề này. Ông nói: “Tôi biết những gì là cần có, và tôi biết những gì tôi đã có nhiều. Tôi đã biết được bí mật của việc được hài lòng trong mọi tình huống, dù đã ăn no hay đang đói, đã sống khi có nhiều thứ hay đang muốn có” (Philippians 4:12)1.
Tôi hy vọng bạn thấy “an bình” trong mọi tình huống. Tôi có thể đảm bảo với bạn rằng, cuộc sống của bạn sẽ hạnh phúc hơn nếu bạn có thể thuận theo chân lý này.
Một người bạn mục sư của tôi, Eric, đã thực hiện một bài giảng ngày Chủ nhật về Thành quả tinh thần (Galatians 5:22-23)2 theo cách tôi chưa bao giờ được nghe trước đây. Hãy nán lại cùng tôi khi tôi cố gắng nhớ lại lời giải thích của ông ấy.
LÀM ƠN CHUYỂN PHÂN BÓN CHO TÔI
Eric nhắc nhở chúng tôi rằng, một trong những “thành quả” của tinh thần là niềm vui. Mọi người đều thoải mái với câu này, vì tất cả chúng tôi đều đã đọc ít nhất vài phần của Kinh Thánh, và biết điều này là đúng. Ông chuyển sang so sánh tinh thần với đất trồng, vì trái cây là một trong những sản phẩm kỳ diệu xuất phát từ mặt đất. Eric dẫn dắt chúng tôi đi qua ý tưởng rằng, đất càng “màu mỡ hơn” thì quả càng mọng nước hơn, to hơn, ngon hơn.
Tôi đã chăm chú theo dõi ông, thậm chí tôi không biết ông sẽ được dẫn đến đâu với phép suy luận này.
===== Bí mật của vua Solomon phần Cuối =====
Sau đó, ông tiếp tục đặt câu hỏi rất rõ ràng. Eric nói: “Nếu chúng ta chấp nhận rằng, quả tốt hơn là do đất tốt hơn, thì cái gì làm cho đất màu mỡ hơn?” Câu trả lời với một thuật ngữ thô thiển tạo ra một phản ứng từ giáo đoàn, qua những tiếng cười to và một chút choáng váng. Ông tiếp tục nhắc nhở chúng tôi rằng, đó là “phân”, hay một thuật ngữ chính xác mang tính chính trị hơn là “phân bón,” làm cho đất màu mỡ.
Bây giờ tôi đã hoàn toàn bị lạc lối, nhưng tôi tin vào người bạn của tôi. Tôi ở lại nghe ông, hy vọng có được một câu hùng hồn và có thể hiểu được.
Eric cho rằng, trong cuộc sống của chúng ta sẽ có phân. Điều đó đã được dự kiến. Sau đó, ông lật lại vấn đề. Phân đúng là cái chúng ta cần để làm cho tinh thần của chúng ta phong phú. Và một tinh thần phong phú hơn, đến lượt nó, sẽ tạo ra nhiều niềm vui hơn. Ông đã cho tôi một cái gì đó để suy nghĩ.
Khái niệm này đã ăn sâu vào trong tâm trí tôi. Nó bắt đầu có ý nghĩa với tôi, rằng những khó khăn trong cuộc sống của chúng ta – thường có nhiều hơn những cái dễ dàng – tạo nên những đặc điểm về tính cách quan trọng nhất trong chúng ta. Ấn tượng này ở lại với tôi và có một tác động sâu sắc tới phản ứng của tôi với tất cả những chuyện tào lao đã diễn ra trong đời tôi. Bây giờ tôi hoan nghênh phân bón khi biết rằng nó sẽ sản sinh ra trái cây tốt hơn (thêm nhiều tình yêu, niềm vui, hòa bình, kiên nhẫn, lòng tốt, lòng trung thực, sự hiền thục, và tự do).
Kiên nhẫn và kiên trì có ảnh hưởng kỳ diệu. Đứng trước hai thứ đó, những khó khăn biến mất và những cản trở cũng tiêu tan.
– JOHN QUINCY ADAMS, tổng thống thứ sáu của Hoa Kỳ, và là con trai của tổng thống Hoa Kỳ thứ hai – John Adams
Vậy, quan điểm của tôi thế nào? Đó là: Hãy hài lòng với thực trạng của bạn, trong khi tiết kiệm và đầu tư cho tương lai của bạn. Đừng chờ đợi cho đến khi bạn giàu thì mới hạnh phúc. Đó là sự lãng phí cuộc sống. Hãy tận hưởng ngày hôm nay trong khi đang lập kế hoạch cho ngày mai.
Vua Solomon chắc chắn cũng biết điều này. Ông đã dạy chúng ta: “Một người tận tâm sẽ được ban phúc dồi dào, nhưng người hăm hở muốn làm giàu sẽ không thể không bị trừng phạt” (Cách ngôn 28:20). Tận tâm nghĩa là thế nào? Tôi tin rằng Solomon muốn nói, đó là người biết hài lòng với thực trạng của mình trong khi vẫn làm việc chăm chỉ cho tương lai của mình.
===== Bí mật của vua Solomon phần Cuối =====
Chậm rãi và chắc chắn để thắng trong cuộc đua này. Đây là một câu chuyện cũ, nhưng là một câu chuyện chính xác.
HÀNH TRÌNH CŨNG QUAN TRỌNG NHƯ ĐÍCH ĐẾN
Có hàng trăm câu chuyện về những người làm những công việc bình thường và có thu nhập tối thiểu trong suốt cuộc đời của họ. Họ sống với cách thức tương xứng với thu nhập của họ. Họ có vẻ hạnh phúc, dạy con cái của mình biết đánh giá cao những điều đơn giản trong cuộc sống, và phất cao lá cờ vào ngày mồng 4 tháng Bảy. Những người này luôn có mặt trong những cuộc dã ngoại tại địa phương, ở các cuộc bắn pháo hoa và các cuộc diễu hành trong thị trấn. Họ có thể được coi là tình nguyện viên khi cần thiết, để nướng bánh cho các sự kiện ở địa phương, và không bỏ lỡ nhiều ngày làm việc.
Họ cũng giống như hàng triệu người Mỹ, nhưng có một điều họ đã làm khác với những người còn lại trong chúng ta. Họ tiết kiệm và đầu tư một số tiền nhỏ từ mỗi kỳ lĩnh lương. Tên của họ khác nhau, họ sinh sống rải rác trên toàn cầu, hành động cụ thể của họ khác nhau, nhưng tất cả cuối cùng đều như nhau: những số tiền lớn trong ngân hàng được tích lũy từ các khoản đóng góp nhỏ đó. Hầu hết những người này không bao giờ nói về những thành tựu tài chính của họ, vì họ không muốn đứng tách ra khỏi bạn bè của họ. Có lẽ họ cho rằng bạn bè của họ cũng đang làm như vậy. Họ coi đó như một hành động khôn ngoan và biết nghĩ đến tương lai. Tất nhiên là như thế.
VUI MỘT TÍ
Tôi không thích tiền, thực thế, nhưng nó giúp tôi an tâm.
– JOE LOUIS, võ sĩ quyền anh
Hãy nghĩ về những người này lúc họ nghỉ hưu. Tôi đánh cuộc là họ có một sự bình an nào đó. Họ không bao giờ phải lo lắng rằng họ sẽ hết tiền. Những người này có thể chi trả cho việc thỉnh thoảng ra ngoài để ăn một bữa ăn tối ngon lành, hoặc phô trương một chút, hoặc kỷ
niệm những dịp đặc biệt bằng cách đưa cả gia đình cùng đi. Bạn bè của họ không bao giờ thực sự biết rằng, tại sao họ lại có khả năng ăn tiêu xa xỉ như vậy.
Chậm rãi và chắc chắn.
===== Bí mật của vua Solomon phần Cuối =====
Bạn có bao giờ cảm thấy kiệt sức vì phải cố gắng để thành công không? Có phải bạn rất mệt mỏi do phải lập kế hoạch cho tương lai của bạn nên bạn không có đủ năng lượng để tận hưởng cuộc sống hôm nay không? Bạn đã nghe câu châm ngôn cũ “Hãy sống trong lúc này” chưa? Đó có phải là một trò đùa đối với bạn vì bạn luôn luôn kiểm tra bản quyết toán trong báo cáo đầu tư của bạn và tự hỏi, liệu bạn có đang đi đúng hướng với kế hoạch tiết kiệm hưu trí của bạn hoặc một số mục tiêu tiết kiệm khác không?
Tôi biết cái giá của thành công: cống hiến, làm việc chăm chỉ và không ngừng dâng hiến cho những điều bạn muốn nhìn thấy chúng xảy ra.
– FRANK LLOYD WRIGHT, kiến trúc sư lừng danh thế giới tin vào nó.
Hãy nghe Solomon nói một lần nữa. “Đừng cố chịu khổ cực để làm giàu; hãy khôn ngoan để thấy được cái đang cản trở ta.” (Cách ngôn 23:04). Tôi hy vọng bạn tin rằng, những gì chúng ta đang thảo luận không có gì mới. Sự khôn ngoan này đã có từ hàng nghìn năm nay (Solomon sống cách đây 3.00 năm). Chỉ đơn giản là chúng ta đã bỏ lỡ hoặc không
Hãy tin vào bản thân mình. Tin rằng bạn có thể đạt được ước mơ của bạn. Hãy giáo dục con cái bằng lời lẽ và những tấm gương. Hãy tin tưởng, nhưng đừng bám víu. Hãy làm việc, nhưng đừng căng thẳng. Hãy tiết kiệm, nhưng đừng vội vàng.
VUI MỘT TÍ NỮA THÔI
Nếu lúc đầu bạn không thành công thì hãy cố gắng, cố gắng lần nữa. Sau đó thì từ bỏ. Chẳng ích gì khi là một kẻ đại ngốc như thế.
– W. C. FIELDS, hoạt náo viên
Khi chúng ta đi đến phần cuối của những bài học từ vua Solomon, tôi khuyến khích bạn đi tiếp con đường của trí tuệ. Đừng dùng từ ngữ của tôi cho nó, mà hãy tự mình chứng minh những chân lí này. Hãy đọc phần cuối của cuốn sách này để có nhiều ý tưởng hơn nữa. Hãy đọc các cuốn sách bổ sung về chủ đề này. Đừng bao giờ bỏ cuộc, nhưng xin vui lòng đừng cho phép công việc của bạn vượt lên cuộc sống của bạn.
===== Bí mật của vua Solomon phần Cuối =====
Tôi gộp cả những bình luận “vui một tí” vào suốt cuốn sách này, đơn giản là để gợi ý rằng, chúng ta nên thư giãn một chút trong khi tìm kiếm tự do về tài chính. Sự khôn ngoan được tìm thấy trong hành trình, chứ không phải ở đích đến. Hãy thiết lập các mục tiêu của bạn, hãy mơ ước về những ước mơ của bạn, nhưng hãy luôn luôn nhớ là nên tận hưởng những cuộc hành trình.
Hãy nhớ rằng, “chân lý luôn luôn đúng bất kể bạn có tin nó hay không.”
Chúng ta kết thúc ở nơi chúng ta bắt đầu. Trong phần giới thiệu tôi đã nói: “Nếu một bài học có vẻ quá đơn giản thì hãy đọc lại nó. Đôi khi, sự thật có sức mạnh thay đổi cuộc sống nhiều nhất lại ẩn chứa dưới cái vẻ bề ngoài đơn giản.” Nếu bạn thấy nó hữu ích, hãy đọc cuốn sách này một lần nữa.
Tôi muốn bạn hạnh phúc và khôn ngoan trong cuộc sống của bạn.
Hãy tự hỏi mình
Việc tạo ra sự giàu có cần phải có đủ thời gian, mình có kiên nhẫn để đi đến cùng được không?
Mình có dành thời gian để nhận ra sự giàu có mà mình đã có, đặc biệt là so với sự giàu có của nhiều người trên thế giới không?
Mình có coi những thất bại như những cơ hội để che đậy không? Mình có cho phép những thất bại làm cho mình mạnh mẽ hơn không?
Mình đã học được cách tận hưởng cuộc hành trình cũng như đích đến chưa?
Mình có đang rèn luyện tính kiên nhẫn về tài chính không?
Những việc cần làm một cách khôn ngoan
Có mục tiêu cho tương lai và hài lòng với hiện tại không phải là những khái niệm mâu thuẫn với nhau. Hãy dành thời gian để đánh giá cao những gì bạn đã có.
Lòng biết ơn là một thành phần mạnh mẽ trong hạnh phúc. Năm điều gì bạn biết ơn nhất?
Con đường đến thành công về tài chính có những khúc quanh co, có những bậc dốc đứng, và nhiều bất ngờ trên đường đi. Chậm rãi và chắc chắn thì sẽ chiến thắng trong cuộc đua chứ không phải chỉ là một câu chuyện đạo đức để kể cho trẻ em. Hãy quyết tâm để tạo ra sự tiến bộ, bất kể sự tiến bộ đó nhỏ như thế nào.
Hãy bắt đầu.
===== Bí mật của vua Solomon phần Cuối =====
LỜI KHUYÊN CỦA NGƯỜI XƯA
CÁCH NGÔN 21:5 – Những kế hoạch của một người mẫn cán dẫn đến lợi nhuận và chắc chắn là sự vội vã sẽ dẫn đến đói nghèo.
CÁCH NGÔN 28:22 – Người keo kiệt thường muốn trở nên giàu có và không biết rằng nghèo đói đang đợi anh ta.
CÁCH NGÔN 15:27 – Người tham lam thường mang lại cho gia đình mình nhiều rắc rối, nhưng anh ta ghét sự hối lộ.
CÁCH NGÔN 28:20 – Người trung thực sẽ được ban phúc lộc dồi dào, người chỉ hăm hở muốn làm giàu sẽ không tránh khỏi sự trừng phạt.
CÁCH NGÔN 23:4-5 – Đừng cố chịu khổ cực để làm giàu; hãy khôn ngoan để thấy được cái đang cản trở ta. Hãy chỉ nhìn liếc qua của cải thôi, vì chúng sẽ ra đi, vì chắc chắn chúng sẽ vẫy cánh bay vút lên bầu trời, giống như một con đại bàng vậy.
NGƯỜI THẦY
Abidan dừng bước và nhìn một cậu bé trong góc xưởng mộc rộng rãi đang vung lưỡi rìu lên. Đó là một ngày ấm áp, có gió nhẹ làm cho nơi làm việc của Abidan mát mẻ hẳn lên. Abidan đi qua 20 công nhân khác và dừng lại gần cậu bé; cậu đang rất chăm chú vào công việc của mình, đến nỗi cậu ta không để ý thấy ông chủ của mình đã đến từ bao giờ.
Dựa vào chiếc bàn làm việc cũ của cha mình, Abidan chăm chú theo dõi cử động của cậu bé. Ông nhớ lại thời gian, khi cha ông dạy ông cách vung rìu.
“Yoshua.” Abidan vuốt bộ râu đã điểm bạc của mình. “Cháu phải làm chậm thôi.”
Cậu bé giật mình khi nghe thấy giọng nói của Abidan. “Cháu xin lỗi, cháu không nghe thấy ông đến ạ.”
“Ta biết.” Abidan đứng dậy và cầm lấy cái cán dài của chiếc rìu và đứng dạng chân trước khúc gỗ đang nằm trên sàn nhà. “Hãy sử dụng nhát đẽo ngắn hơn, Yoshua ạ. Nếu cháu vung quá mạnh và quá nhanh, thì cháu sẽ đẽo đi nhiều gỗ hơn mức cần thiết đấy.” Abidan đặt lưỡi cắt kim loại ở phần cuối của chiếc rìu lên khúc gỗ, tại chỗ mà Yoshua đã đẽo, sau đó vung cán rìu lên và chém xuống, hướng lưỡi rìu sắc vào lớp vỏ cây chứ không hướng vào phần gỗ có màu sáng. Một phần vỏ cây đã được đẽo đi. Abidan làm vậy nhiều lần cho đến khi ông loại bỏ hết lớp vỏ cây.
===== Bí mật của vua Solomon phần Cuối =====
“Hãy đến đây, Yoshua. Hãy nhìn vào chỗ mà ta vừa đẽo và chỗ cháu đang làm đi. Cháu thấy gì?”
“Chỗ của ông trơn tru hơn nhiều ạ. Cháu đã đẽo vào phần gỗ mềm.”
“Chính xác. Điều quan trọng là kiểm soát và tập trung. Những công nhân mới thường cầm ở chỗ quá cao trên cán rìu. Để kiểm soát tốt hơn, hãy cầm cán ở gần lưỡi rìu và sử dụng những nhát đẽo nhẹ và ngắn, chỉ đẽo đi lớp vỏ cây. Hiểu chưa?”
“Vâng. Cháu hiểu rồi ạ. Vung rìu ngắn hơn. Cầm cán rìu ở chỗ thấp hơn.”
“Điều đó là đúng, ít nhất là cho công việc này.” Abidan trao chiếc rìu lại cho cậu bé. “Hãy làm lại nào.”
Yoshua chọn một vị trí trên khúc gỗ và vung rìu theo cách Abidan đã chỉ dẫn cậu ta.
“Cảm thấy thế nào? Cháu có kiểm soát được cây rìu tốt hơn không?”
“Có ạ. Lẽ ra cháu phải biết cách này.”
Abidan cười to. “Đừng tự làm khổ mình, Yoshua ạ. Tất cả mọi người đều học hỏi từ những người khác và từ kinh nghiệm. Ta đã học được từ cha ta khi ta bằng tuổi cháu. Thời đó cách đây đã lâu rồi, khi đó chỉ có cha ta và ta làm việc với nhau. Có nhiều thay đổi quá.”
“Ông là người thợ mộc giỏi nhất ở vùng này. Cha cháu nhắc nhở cháu hằng ngày là, cháu thật may mắn khi được làm việc với một người thầy có thiện chí.”
“Cha cháu đã đề nghị ta dạy cháu nhiều điều khác nữa chứ không chỉ nghề mộc, Yoshua ạ.”
“Cha cháu chưa bao giờ kể với cháu là đã quen ông như thế nào ạ.”
Abidan mỉm cười. “Ta đã gặp ông ấy từ nhiều năm trước, khi ông ấy vẫn còn là một đứa bé trong vòng tay của bà nội cháu. Khi đó ta mới mười ba tuổi. Cha của bà nội cháu là một viên quan hầu trung thành dưới triều vua Solomon.” Ông dừng lại. “Họ đã dạy cho ta một bài học quan trọng về việc giúp đỡ những người khác.”
“Họ dạy ông?”
===== Bí mật của vua Solomon phần Cuối =====
“Lần đầu tiên khi ta nhìn thấy bà nội của cháu trên đường phố, bà đang phải vật lộn để nhặt một bó lanh bị rơi. Bà đang phải bế đứa trẻ sau này sẽ trở thành cha của cháu.” Abidan nghiêng người tựa vào cái bàn làm việc đã cũ của cha mình và vuốt ve một tấm ván gỗ. Mặc dù đã gần ba mươi năm kể từ khi cha ông qua đời, Abidan vẫn còn nhớ cha ghê gớm. Ông thở dài, sau đó đưa sự chú ý của mình về với hiện tại.
“Ta nợ mọi người, nợ những bài học mà Đức vua Solomon đã dạy cho ta. Ta đã hứa sẽ dạy cho cháu những bài học tương tự. Ta nợ gia đình cháu nhiều lắm.”
“Ông sẽ chia sẻ các bài học của vua Solomon cho với cháu chứ ạ?”
Abidan gật đầu. “Hãy nói cho ta biết, Yoshua, câu cách ngôn này
có nghĩa là gì? ‘Hãy xây công trình phụ trợ và trồng cấy xong đã; rồi hẵng xây ngôi nhà của mình’” [Cách ngôn 24:27].
Yoshua nhìn xuống sàn nhà và lặp đi lặp lại câu cách ngôn đó…
PHỤ LỤC
VÀI NÉT VỀ TÁC GIẢ
Bruce Fleet là người sáng lập và chủ tịch Công ty Fleet Capital Management, một công ty quản lí đầu tư chỉ thu phí ở bang Colorado (Hoa Kỳ). Là một chuyên gia hoạt động trong lĩnh vực đầu tư hơn 20 năm, ông đã được cấp Chứng chỉ Tư vấn Quản lí Đầu tư (CIMA) và Chứng chỉ Nhà chiến lược Đầu tư của Trường Kinh doanh Wharton thuộc Đại học Pennsylvania, thông qua Hiệp hội Tư vấn Quản lí Đầu tư Hoa Kỳ.
Với nghề nghiệp của mình, Fleet đã tham gia giảng dạy cho các nhà đầu tư và các cố vấn đầu tư chuyên nghiệp về những nguyên tắc cơ bản của quản lí đầu tư thích đáng và hiệu quả. Ông cũng thường xuyên là diễn giả và khách mời của các phương tiện thông tin đại chúng và là chuyên gia huấn luyện trong lĩnh vực quản lí đầu tư. Fleet đã sáng lập, và có một thời là chủ tịch của A Portion of My Heart – một tổ chức của Liên đoàn Mục sư. Dưới sự dẫn dắt của Fleet, tổ chức này đã hỗ trợ hiệu quả cho các đoàn mục sư ở khắp Denver và tổ chức World Vision (Tầm nhìn Thế giới) trên phạm vi quốc tế.
Bruce Fleet cũng là tác giả cuốn sách Demystifying Wall Street: Shedding a Little Light on the BULL (Vạch trần những thủ đoạn đầu cơ kích giá ở Phố Wall).
===== Mục lục ====
Mời nghe, đọc: Bí mật của vua Solomon phần 1
Mời nghe, đọc: Bí mật của vua Solomon phần 2
Mời nghe, đọc: Bí mật của vua Solomon phần 3
Mời nghe, đọc: Bí mật của vua Solomon phần 4
Mời nghe, đọc: Bí mật của vua Solomon phần Cuối
===== Hết mục lục =====
===== Bí mật của vua Solomon phần Cuối =====

Nếu bạn muốn trao đổi thêm về sách nói hay có ý kiến gì liên quan đến cuốn sách Chinh phục mục tiêu-Bryan Tracy phần 11 đừng ngần ngại để lại dưới comment dưới bài viết này nhé.
Điện thoại: 0888.605.666 / 0932377138
Website: baohiempetrolimex.com | thegioibaohiem.net
Zalo, Viber: 0932.377.138 / Facebook: Sách nói
Momo : 0932.377.138 ( tài trợ cho người viết )